Chương 566: Sinh con cho Lệ Hữu Tuấn
“Anh Khải, chuyện này liên quan đến chuyện riêng của Tô Kim Thư, hai người chúng ta có thể đổi một chỗ bí mật hơn rồi thảo luận chuyện này được không?”
“Bây giờ tôi muốn đến nhà hàng ở đối diện, cô theo tôi qua đó.”
“Được.”
Liễu Minh Hoa thở phào một hơi, nhanh chóng theo sát bên cạnh.
Cô ta cứ thế không nhanh không chậm theo sát đăng sau Nhan Thế Khải, đôi mắt nhìn chăm chằm vào bóng lưng cao lớn của anh.
Trong lòng như tràn ngập ngọt ngào, cuối cùng cô ta có thể đến gần Nhan Thế Khải hơn một chút rồi, thật tốt quát Từ góc độ này, cô ta mơ hồ có thể nhìn thấy sườn mặt của Nhan Thế Khải.
Vẫn đẹp trai như thế, tỏa nắng như thế, ràng chỉ thiếu chút nữa thôi thì người đàn ông này đã thành của mình rồi..
Ở hàng ghế cuối trong nhà hàng, Nhan Thế Khải ngồi ở đối diện Liễu Minh Hoa, vẻ mặt anh lạnh nhạt mà bình tĩnh Tuy Liễu Minh Hoa đã che giấu cảm xúc cẩn thận nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra sự hưng phấn và vui vẻ ẩn giấu dưới đáy mắt cô ta.
Đã lâu rồi, đây là lần đầu tiên cô ta và Nhan Thế Khải ngồi đối mặt trong cùng một bàn ăn.
“Anh Khải, dạo này anh vẫn ổn chứ…”
Lời nói lôi kéo làm quen của Liêu Minh Hoa còn chưa dứt thì đã bị Nhan Thế Khải lạnh lùng cắt ngang: “Nói đi”
“Gì cơ?”
Nhan Thế Khải lạnh lùng nhìn cô ta, giọng nói rất lạnh: “Lúc nãy cô nói Tô Kim Thư mang thai, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Biểu cảm trên mặt Liễu Minh Hoa trong nháy mắt liền cứng đờ, trong lòng bỗng nhiên dâng trào một cảm giác tủi thân: “Anh Khải, hai người chúng ta đã lâu như vậy không gặp nhau, anh không thể nói chuyện với em trước sao?”
Khuôn mặt của Nhan Thế Khải lập tức lạnh xuống.
Anh lạnh lùng nhìn Liễu Minh Hoa rồi đứng lên chuẩn bị rời đi: “Nếu cô không có muốn nói với tôi, vậy tôi đi trước”
Nhưng anh vừa mới đứng lên thì Liễu Minh Hoa liền vội vàng đứng dậy giữ lấy tay anh: “Anh Khải anh đừng đi, em nói, cái gì em cũng nói cho anh mà”
Nhìn thấy Nhan Thế Khải ngồi xuống lần nữa, Liễu Minh Hoa tự véo mình một cái thật mạnh.
Cô ta tự cảnh cáo lòng mình ngàn vạn lần không thể nóng vội.
Người đàn ông Nhan Thế Khải này tâm tính hiền lành lại rất đơn thuần, từ thói quen sinh hoạt của anh có thể nhìn ra anh là một người rất kiên định, nếu không lúc trước cô ta sẽ không dễ dàng lừa gạt được anh như thế.
Lần này muốn lấy được sự tin tưởng của anh một lần nữa có lẽ là có chút khó khăn, nhưng chỉ cần cô ta cố gắng thì chắc chắn có thể làm được!
“Trước đây em cùng với hai người Thúy Vân, Kim Thư là bạn thân của nhau, sau đó…”
Liễu Minh Hoa nói chuyện rất ý vị thâm trường, nhưng nhanh chóng gạt chủ đề sang một bên: “Ý của em là, Kim Thư có thể là đã đắc ¡ người nào đó trong trường học, hôm nay lúc em đang học thì di động bỗng nhận được một đoạn ghi âm gửi từ một dấy số xa lạ, ban đầu em còn tưởng đó chỉ là một trò đùa nên không để ý, mãi đến trưa thì em nhận được cái này…”
Liễu Minh Hoa lấy ra một túi văn kiện từ trong túi xách của mình rồi đưa đến trước mặt Nhan Thế Khải.
Nhan Thế Khải lạnh nhạt mở túi văn kiện ra.
Anh bất ngờ phát hiện bên trong là bản sao hóa đơn khám bệnh của bệnh viện trung tâm.
Mà hiện ở trên hóa đơn chính là khoa phụ sản của bệnh viện trung tâm thành phố Ninh Lâm.
Anh vốn dĩ là bác sĩ nên rất quen thuộc với nội dung kiểm tra ở phía trên.
Sau đó còn vô cùng cẩn thật lật từng hóa đơn xem lại lần nữa, cuối cùng tay cũng không nhịn được mà run rẩy: “Làm sao có thế?”
Anh khó mà tin được, Tô Kim Thư ở trong lòng anh trong sáng tựa như đóa bách hợp, không nhiễm một tia bụi trần.
Nếu anh trai cô ấy còn ở đây thì tuyệt đối sẽ không cho phép em gái anh ấy ở thời điểm còn đang đi học mà mang thai.
Liễu Minh Hoa ở đẳng sau cũng nhíu màu thật chặt: “Anh Khải, em đã xem ngày tháng trên những tờ biên lai đó, Kim Thư đã mang thai được gần 4 tháng rồi, hơn nữa cô ấy còn đi khám khoa phụ sản khoa rất đúng giờ. Em thật sự nghỉ ngờ liệu cô ấy có phải muốn sinh đứa bé này ra hay không”
Cô ấy muốn sinh con cho Lệ Hữu Tuấn?
Câu nói này như một nhát búa nặng nề bổ mạnh vào ngực Nhan Thế Khải, đau đến nỗi khiến anh không thể thở nổi.
Anh không thể tin được, Tô Kim Thư làm sao lại trở nên không có đầu óc như thế chứ?
Lúc đầu Lệ Hữu Tuấn dùng tiền để gài bẫy cô bên cạnh anh ta, đây vốn chỉ là một trò chơi Tô Kim Thư làm sao mà ngốc đến vậy!
€ô có thai trước khi kết hôn là chuyện khó mà phòng được, nhưng bây giờ cô đang học ở một ngôi trường đứng đầu trong nước, thì sao.
còn có thể bất chấp cả thanh danh của mình mà mang thai vào lúc quan trọng này được?
“Rốt cuộc là ai đã đưa cho cô thứ này?”
Liễu Minh Hoa luống cuống lắc đầu: “Em cũng không biết, trên chuyển phát nhanh này cũng không có ký tên. Đúng rồi, còn có cái này…
Nói đến đây, cô ta liền lấy ra chiếc điện thoại từ trong túi tiền, lướt tới đoạn ghi âm kia rồi phát ra.
Đoạn ghi âm kia vô cùng rõ ràng, bên trong là giọng nói của Tô Kim Thư và Lâm Thúy Vân.
Tô Kim Thư rõ ràng đang nôn nghén, Lâm Thúy Vân định nói dối với viện trưởng Vương để xin nghỉ.
Nhan Thế Khải quen biết hai người các cô đã nhiều năm, giọng nói của hai người anh tuyệt đối sẽ không nhận lầm.
Liễu Minh Hoa trộm quan sát Nhan Thế Khải, phát hiện sắc mặt anh khó coi đến tột cùng: “Anh Khải, có lẽ người gửi thứ này vẫn chưa biết em và Kim Thư đã trở mặt, gửi thứ này đến cho em có thể là muốn uy hiếp cô ấy”
“Nhưng Kim Thư qua tháng nữa sẽ phải bảo vệ, cô ấy chính là học viên tiềm năng nhất của Lan Ly, không biết có biết bao người ở Lan Ly đang chờ cô ấy có thể phát triển được gì sau khi tốt nghiệp đó!”
Liễu Minh Hoa nói những lời này rất rõ ràng.
Chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ thi bảo vệ cuối kỳ, nếu lúc này Tô Kim Thư bị dính vào vụ bê bối này thì mọi cố gắng của cô sẽ hoàn toàn uổng phí.
Nội quy của Lan Ly rất nghiêm khắc, nếu có nữ học viên đang đi học mà lại mang thai trước khi kết hôn thì đây tuyệt đối là một vụ gièm pha lớn.
Những học viện cạnh tranh khác nhất định sẽ phóng đại chuyện này lên nhiều lần.
Dù cho sau này Tô Kim Thư có rời khỏi Lan Ly thì vết nhơ này sẽ đi cùng cô trong suốt sự nghiệp.
Người phụ nữ muốn đạt được thành tựu sự nghiệp vốn dĩ đã phải vất vả hơn đàn ông rất nhiều.
Nếu trên người cô còn mang theo vết nhơ trên mình thì chỉ sợ là lý tưởng của cô sẽ không thực hiện được, sẽ bị sụp đổ ngay lập tức.
“Anh Khải, anh có đang nghe em nói không?”
Liễu Minh Hoa phát hiện Nhan Thế Khải vẫn không nói gì liền giơ tay quơ quơ trước mặt anh.
Lúc này Nhan Thế Khải tựa như đột nhiên hồi thần, anh nhìn Liễu Minh Hoa rồi cầm lấy tay cô ta: “Minh Hoa, cô có thể cam đoan với tôi được không, chuyện này ngoại trừ tôi thì không được để người thứ ba biết đến!”
“Cái gì?”
Liễu Minh Hoa lập tức ngây ngẩn cả người.
Nhan Thế Khải vẫn kiên định: “Có được không?”
Liễu Minh Hoa nhìn thấy anh năm chặt tay mình thì bỗng đỏ mặt một trận, cô ta dùng sức gật gật đầu: “Anh Khải, e đồng ý với anh, ta cam đoan tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện này với người thứ ba nửa câu. Nhưng mà anh phải nắm chắc thời gian, nếu không em lo lắng người nọ đã truyền tin tức cho em cũng sẽ truyền tin đến cho người khác, đến lúc đó chỉ sợ giấu cũng không được nữa rồi”