Chương 225: Cái gì gọi là dáng người quỷ khóc thần sầu!
“Mấy chàng nam sinh trắng trẻo cũng sẽ qua chứ?”
Hoa Đông quả thật chính là đề cập đến những điều không nên nhắc đến: “Các người nói thử xem mấy nam sinh bao trắng trẻo ấy, nhìn thấy chị dâu nhỏ xinh đẹp như vậy, có nghĩ đến việc dâng người đến cửa dùng quy tắc ngầm không?”
Trong tích tắc, khuôn mặt của Lệ Hữu Tuấn đen như đáy nồi.
Anh định xoay người đứng lên.
Nhưng ngay khi anh vừa cử cử động, băng gạc trên cánh tay trái của anh lại bắt đầu rỉ máu.
Tân Tấn Tài lao tới, dùng tay đè anh xuống: “Anh trai à, nếu anh tiếp tục cử động, tay trái bị phế đi thì em cũng mặc kệ anh đó.
Xem thử đến lúc đó anh giải thích với chị dâu nhỏ như thế nào.”
Ngay sau khi Tô Kim Thư được nhắc đến, Lệ Hữu Tuấn cuối cùng cũng an phận ngồi xuống.
Anh không tiếp tục nhúc nhích, nhưng nhiệt độ không khí quanh người tỏa ra càng lúc càng thấp.
Lục Mặc Thâm không khỏi muốn cười khi thấy dáng vẻ của anh như vậy: “Được rồi, lần này tôi sẽ giúp anh một lần, tôi sẽ tới nơi làm việc của chị dâu nhỏ quan sát giúp anh.”
Tân Tấn Tài tiến lên một bước và bắt đầu đổi băng gạc mới cho Lệ Hữu Tuấn.
Lệ Hữu Tuấn nheo mắt, hít thở chậm rãi.
Mặc dù cho phép anh ta rửa sạch vết thương giúp mình, nhưng vẻ khó chịu trên khuôn mặt tuấn tú kia càng ngày càng lộ rõ.
Lục Mặc Thâm đứng dậy, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt, chuẩn bị xoay người xuống lầu rời đi Nhưng mà anh ta vừa mới bước ra khỏi biệt thự, ngẩng đầu liền nhìn thấy một bóng dáng cao gầy quen thuộc.
Đó không phải là Lâm Thúy Vân thì là ai chứ!
Lâm Thúy Vân dường như cũng nhìn thấy anh ta.
Bàn chân vừa bước vào lập tức thu lại, rồi đi về hướng ngược lại không chút do dự.
Vừa đi cô ấy vừa lẩm bẩm trong miệng: “Đúng là oan gia ngõ hẹp mà.”
“Lâm Thúy Vân, cô có biết bốn chữ Tôn Sư Trọng Đạo viết thế nào không hả?”
Giọng nói của Lục Mặc Thâm vang lên sau lưng, anh ta đã thành công ngăn bước chân của Lâm Thúy Vân lại.
Cô ấy gần như nghiến răng nghiến lợi: Tên khốn này một ngày không tìm mình gây phiền toái sẽ không thoải mái có phải hay không vậy!
Dù trong lòng căm hận tột cùng nhưng cô ấy vẫn ngoan ngoãn quay lại và nặn ra một nụ cười ngọt ngào: “Hóa ra là giáo sư Lục đấy à? Thật là trùng hợp, không ngờ lại gặp được anh ở một nơi như thế này”
Lục Mặc Thâm híp mắt, không vạch mặt sự giả tạo của cô ấy.
Anh ta bước qua vài bước, liếc nhìn lãng hoa và giở trái cây trên tay cô ấy: “Đây là đến thăm nam thần của cô hay là đến thăm chị em tốt của cô đây?”
Lâm Thúy Vân sững người một lúc Được rồi, cô thừa nhận.
Mặc dù cô muốn đến thăm Kim Thư.
Đúng là quả thực có chút lòng riêng, muốn lén lút nhìn trộm nam thần.
Nhưng mà, không cẩn thận nên bị buộc phải chào hỏi Lục Mặc Thâm mặt người dạ thú này!
Cô ấy hồn nhiên đong đưa những thứ trên tay: “Đương nhiên là tới thăm Kim Thư rồi”
Lục Mặc Thâm liếc nhìn về phía sau, phát hiện hôm nay cô chủ lớn này không có đi xe của nhà mình đến đây.
Vì vậy, anh ta dứt khoát đưa tay ra và nằm lấy cổ tay cô ấy, đi thẳng về phía chiếc Bentley của mình.
“Này này này, giáo sư Lục, nam nữ thụ thụ bất thân đó! Anh làm gì vậy? Tôi nói cho anh biết, ban ngày ban mặt giờ trò lưu manh, tôi sẽ hét lớn lên đó.”
Lâm Thúy Vân luống cuống chân tay không ngừng giấy dụa.
Lục Mặc Thâm không nhịn được ném cô ấy vào ghế lái phụ, sau đó đóng cửa lại.
“Lục Mặc Thâm, anh điên rồi hả?”
Lâm Thúy Vân cố gắng kéo cửa xe, nhưng phát hiện nó đã bị khóa Cô ấy tức giận đến mức đột nhiên chửi ầm lên: “Anh làm gì vậy? Chúng ta chỉ là đơn thuần quan hệ thầy trò. Hành vi của anh bây giờ gọi là gì chứ? Đây gọi là bắt cóc, anh có biết không?”
Lục Mặc Thâm lúc này đã lên xe.
Sau khi nghe Lâm Thúy Vân nói, anh ta đột nhiên nghiêng người nhìn cô ấy với ánh mắt sắc bén: “Chúng ta chỉ là quan hệ thầy trò đơn thuần thôi sao?”
Đột nhiên ở gần như vậy, trái tim nhỏ bé của Lâm Thúy Vân đập kịch liệt, lỡ nhịp.
Cô ấy duỗi hai ngón trỏ ra liều mạng.
chọc vào ngực anh ta : “Tôi nói cho anh biết, anh đừng có đến gần tôi như vậy.
Trên đời này thật sự không có nhiều phụ nữ như xinh đẹp như hoa, khí chất xuất chúng và tâm địa thiện lương như tôi đâu.
Tôi cũng biết rằng những người đàn ông độc thân như anh khó có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của tôi.
Nhưng tôi thực sự không có hứng thú gì với anh, anh làm ơn tránh xa tôi ra một chút được không?”
Lục Mặc Thâm gần như sắc mặt đen lại Đó là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một người phụ nữ da mặt dày như vậy.
Nhưng mà cô ấy càng cố tình nói vậy, anh ta lại càng muốn trêu chọc cô: “Vậy thì có thể làm gì chứ? Là thầy giáo của cô, tôi cũng đã cướp đi nụ hôn đầu tiên của cô, tôi cần phải có trách nhiệm với cô mới phải chứ, đúng không?”
“Dừng dừng dừng!”
Lâm Thúy Vân hắng giọng ngượng ngùng: “Về chuyện đó, bổn cô nương đã quên rồi. Anh cũng có thể cho rằng không có chuyện gì xảy ra. Bây giờ nhờ anh mở cửa xe ngay lập tức, tôi phải đi xuống”
Không biết xấu hổ.
Trong lớp có nhiều nữ sinh như vậy, anh †a có thể tùy tiện tìm bất kỳ ai dùng quy tắc ngầm cũng được mà!
Hơn nữa theo như cô ấy biết thì trong lớp ngoại trừ cô và Kim Thư: Nếu giáo sư Lục của chúng ta nhìn trúng một em gái nào, kể cả khi người ta đã có bạn trai, các cô ấy cũng sẽ lập tức đá bay bạn trai, ngoan ngoãn tắm rửa sạch sẽ dâng đến tận cửa cho anh ta cho mà xem.
Dù sao, bỏ qua ân oán giữa hai người, Lục Mặc Thâm này thực sự là cực phẩm về mọi mặt.
Lục Mặc Thâm quay người trở về chỗ ngồi, chậm rãi thắt dây an toàn: “Không phải cô nói muốn đi thăm chị em tốt sao?”
Lâm Thúy Vân gật đầu: “Đúng vậy, cho nên bây giờ anh lập tức thả tôi xuống đi”
Lục Mặc Thâm dường như không nghe thấy cô ấy nói gì, khởi động xe, trực tiếp lái ra khỏi biệt thự.
Lâm Thúy Vân bùng nổ trong nháy mắt: “Lục Mặc Thâm, tôi cảnh cáo anh! Đừng tưởng rằng anh đẹp trai lại giàu có lại là thầy giáo của tôi rồi muốn làm gì thì làm, tính cách của tôi rất cứng rắn đó.”
“Cô thích cứng rắn sao?”
Lâm Thúy Vân: Anh mới thích cứng rắn đó!
Cả nhà anh đều thích cứng rắn!
“Tôi mặc kệ, anh dừng xe cho tôi ngay”
Lục Mặc Thâm rốt cuộc không có trêu chọc cô ấy nữa: “Không phải nói đi thăm chị em tốt của cô sao? Cô ấy không ở trong biệt thự thì cô làm sao mà thăm chứ?”
Lâm Thúy Vân tỉnh táo trở lại: “Ý anh là Kim Thư không ở biệt thự à?”
Lục Mặc Thâm mắt nhìn về phía trước.
không chớp “Nam thần của nhà cô không yên tâm, sợ những diễn viên nam tới trước cửa dùng quy tắc ngầm với cô ấy, cho nên nhờ tôi qua đó theo dõi”
Nói xong, anh ta dừng lại một chút, liếc nhìn Lâm Thúy Vân: “Chính vì vậy tôi mới tiện đường chở cô đi luôn. Tôi đã nói rồi, tôi hoàn toàn không có hứng thú với loại phụ nữ ốm tong như cô, nên cô cứ yên tâm đi nha.”
Lâm Thúy Vân suýt nôn ra máu.
Cô mà ốm tong hả!
Cô chẳng qua là thích mặc quần áo rộng rãi và giản dị thôi mà.
Hơn nữa, dáng cô cao nên trông gầy và mảnh mai Nếu thay đổi phong cách ăn mặc, dáng người của cô ấy chắc chắn khiến người ta chảy máu mũi luôn đó chứ!
Lâm Thúy Vân nghiến răng cân nhắc: Lần sau đến lớp, cô ấy nhất định sẽ ăn mặc cực kỳ sexy cho mà xem.
Làm cho anh ta thấy thế nào là chỗ cần gầy thì gầy, chỗ cần béo thì vẫn béo.
Cái gì gọi là dáng người quỷ khóc thần sầu!
Bốn mươi phút trước, tiệm ảnh Bách Tâm.
Tô Kim Thư đeo ba lô, vừa đi vào tòa nhà, liền thấy thang máy sắp đóng cửa.
Cô nhanh chóng chạy đến: “Xin lỗi, chờ một chút”