Chương 155: Cậu Lý thật ôn nhu!
Tô Kim Thư ngẩng đầu nhìn lên, qua tấm gương trước mặt thấy Lệ Hữu Tuấn đang đứng sau lưng mình.
Bộ quần áo ở nhà sáng màu khiến đường nét khuôn mặt anh hiện lên vô cùng dịu dàng.
“Dậy rồi sao?”
Giọng nói của người đàn ông cực kỳ dễ nghe.
Có phải chuyện của Lâm An Nguyên cứ như vậy mà cho qua hay không?
Lệ Hữu Tuấn bế cô lên và đặt cô lên thành bồn rửa tay.
Thấy anh định hôn cô, Tô Kim Thư rất nhanh tay nhanh mắt, dùng ngón tay trỏ chặn môi anh lại.
Đôi mắt to tròn ướt át kia nhìn anh: “Lệ Hữu Tuấn”
“Em có chuyện gì muốn nói với tôi Hữu Tuấn hiếm khi nào có đủ kiên nhẫn “Tôi không hiểu, tại sao lại là tôï?”
Tô Kim Thư không hiểu Cô không phải là cô bé Lọ Lem trong truyện cổ tích, và hoàng tử sẽ không nhận ra cô ấy và đem lòng yêu cô ấy trong nháy mắt được.
Lệ Hữu Tuấn nhìn cô, đầu ngón tay anh “ Lệ nhẹ nhàng vuốt theo đường cong trên gò má cô: “Ở bên cạnh tôi không tốt sao?”
Tô Kim Thư lắc đầu “Ở bên cạnh anh cũng tốt. Nhưng tôi muốn gặp anh trai của tôi, để anh tìm cách đưa anh ấy quay trở lại đi. Tôi bị người ta gây khó dễ, anh là người xuất hiện đầu tiên, tôi bị người ta vu oan, anh cũng giải oan cho tôi. Ở bên cạnh anh tốt lắm, rất rất tốt…
“Vậy tại sao lại không được” Lệ Hữu Tuấn hôn lên trán cô một cái.
“Có thể là do tôi cảm thấy không an toàn, cho nên, chỉ cần có một người ở bên cạnh mình, một người sẵn sàng vì mình mà bỏ công bỏ sức từng chút một, rất dễ dàng để lại cho tôi một ấn tượng tốt. Bây giờ, anh đang đối xử với tôi như vậy, không sợ tôi thành ra bi ỷ lại vào anh hay sao?”
Đôi mắt Lệ Hữu Tuấn lóe lên niềm vui: “Vậy thì cứ yên tâm dựa vào tôi đi.”
Tô Kim Thư nở một nụ cười giêu cợt: “Những lời anh nói đều là sai trái hết.
Ngộ nhỡ sau này, anh gặp được người con gái khác khiến anh yêu thương đến chết đi sống lại, anh còn có thể bảo tôi yên tâm dựa vào anh sao?”
Trên đầu, nụ cười nhẹ của người đàn ông hiện lên: “Thật ra tôi cảm thấy người mềm yếu như em vậy khả năng cao sẽ gặp được một người đàn ông khác và yêu anh ta đến chết đi sống lại.”
Tô Kim Thư sững sờ một lúc: “Đến lúc đó thì phải làm sao?”
Đôi mắt của Lệ Hữu Tuấn trở nên lạnh lùng, mặc dù giọng nói của anh vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng bên trong đã hàm chứa đầy sát khí: “Vậy thì trước tiên em hãy yêu anh ta đến chết đi sống lại, rồi sau đó làm thịt anh ta.”
“.. Trò đùa này không vui chút nào.”
“Em biết đấy, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ có khiếu hài hước mà.”
Lệ Hữu Tuấn nhìn đôi chân trắng nõn trước mặt, ánh mắt càng thêm đen tối.
Nếu không phải anh còn nhớ những lời Tân Tấn Tài đã nói mới khỏi bệnh nặng thì không nên vận động mạnh, anh thực sự sẽ không thể nhịn được mà giải quyết cô ngay tại chỗ.
“Tôi đói rồi.”
Lệ Hữu Tuấn cúi đầu nhìn cô.
Nếu anh đói thì hãy bảo Lâm Mộc nấu bữa sáng cho, chỉ nhìn cô thi có thể no hay sao?
Nhưng cô không dám nghĩ chứ không đám nói ra khỏi miệng những lời này: “Lâm Mộc không ở đây sao?”
“Hôm nay bà ấy xin nghỉ về quê “.. Nếu không sợ thì tôi sẽ nấu bữa sáng cho anh”
Tô Kim Thư cử động cơ thể, muốn nhảy xuống khỏi bồn rửa tay.
Nhưng người đàn ông Lệ Hữu Tuấn này không có ý định buông tay.
Thay vào đó, anh lại nghiêng người về phía trước, làm cho cô không thể không ngả ra đằng sau.
“Xỏ dép đi trong nhà vào đi, buổi sáng trên mặt đất khá là lạnh đấy”
“Nhé”
Trần chuồng.
Trời ạ, cô không còn mặt mũi nào để nhìn người ta nưa.
Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đang ửng đỏ kia, Lệ Hữu Tuấn mới lùi về phía sau vài bước: “Ngoan, xuống dưới chờ tôi.”
“Ừm, được rồi!”
Tô Kim Thư bỏ chạy thật nhanh.
Cô tay chân luống cuống thay quần áo, mãi cho đến khi chạy xuống dưới tầng, mặt cô vẫn còn nóng hầm hập.
Chẳng trách gì vừa rồi cô cảm thấy ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn nhìn cô có gì đó không đúng lãm.
Anh sẽ không hiểu lầm là cô cố tình ăn mặc như thế này và đi vào phòng tắm đâu nhỉ?
Thật là xấu hổ chết mất Tô Kim Thư không có tài nấu nướng thiên phú nhưng dưới sự chỉ dẫn tỉ mỉ của Lâm Mộc, cô cũng nấu được mì, cháo, mấy món canh gì đó với cô cũng dễ như trở bàn tay.
Khi Lệ Hữu Tuấn xuống cầu thang, bữa sáng gần như đã sẵn sàng.
Trứng năm trên mì, hành lá rắc lên trên, thịt xông khói thêm với rau xanh, màu sắc hài hòa và mùi thơm khắp cả căn phòng.
“Anh xuống đúng lúc lắm”
Tô Kim Thư bưng cái bát kia ra, xoay.
người đi vào bếp và cởi chiếc tạp đề trên người xuống.
Mái tóc dài được cô ấy buộc hờ hững sau lưng, bóng lưng trông vô cùng dịu dàng, Cảnh này đã khắc sâu trong tâm trí của Lệ Hữu Tuấn, sau nhiều năm anh vẫn còn có thể nhớ như in.
Sau khi ăn bữa sáng xong, Tô Kim Thư đã chuẩn bị sẵn cho anh một ly nước sôi để nguội Anh không thích bất kỳ loại đồ uống nào có hương vị, cô biết rất rõ điều này.
Cô cầm ly sữa trên tay và uống một cách từ tốn.
“Lát nữa, tôi sẽ đến công ty và sẽ ở lại đó. Em muốn đi đâu thì cứ nói với anh ấy”
Sau khi đặt cốc nước xuống, Lệ Hữu Tuấn cầm áo khoác lên, quay người đi về phía cửa.
“Ừ, tôi biết rồi”
Tô Kim Thư gật đầu, đột nhiên cô nhớ tới lời mời của Phương Trí Thành đối với cô.
Cô mới vừa biết là phải đi chụp ảnh cho tập thể y bác sĩ của Phương Trí Thành. Cô có cần phải báo chuyện này cho Lệ Hữu Tuấn hay không?
Chắc là không cần đâu nhỉ?
Cho dù hai người họ đã là một cặp vợ chồng thực sự đi chăng nữa, họ cũng nên có một không gian riêng của bản thân mình mới đúng.
Tô Kim Thư vẫn còn đang thất thần. Ở một bên, Lệ Hữu Tuấn đã nói: “Đi đây, tạm biệt, hôn hôn.”
Người đàn ông Lệ Hữu Tuấn này thực sự là Với mấy lần kinh ngạc trước đây, Tô Kim Thư cũng đi guốc trong bụng anh rồi Với cái người Lệ Hữu Tuấn này, thứ gọi là nụ hôn trên má đơn giản là điều không thể.
Cô cúi đầu liếc nhìn ly sữa bò trong tay và nở một nụ cười gian xảo.
Anh không thích uống đồ uống có hương vị sao?
Hôm nay thử chơi anh một vố xem sao!
Cô uống một ngụm sữa nhưng không nuốt xuống, rồi nhanh chóng bước tới.
Điều chờ đón cô là một nụ hôn, đúng như những gì cô đã đoán.
Một nụ hôn thật sâu Lệ Hữu Tuấn cũng không vì trò đùa của cô mà lùi bước.
Khi anh buông cô ra, cả hai người đều đã uống một ít sữa.
Khuôn mặt xinh xắn của Tô Kim Thư đỏ ửng như trái đào, cô thở hổn hển và nhìn anh chảm chăm.
Lệ Hữu Tuấn chỉ cảm thấy cô gái nhỏ của anh thật hoạt bát, dễ thương, không hiểu tại sao tâm trạng của anh lại cảm thấy rất tốt.
“Mùi vị cũng không tệ lắm, lần sau cố gắng phát huy nhé”
Cô bé này!
Nghĩ hay lám!
Tô Kim Thư tức giận, trừng mắt nhìn chằm chằm vào chiếc cốc trên tay: Rõ ràng là cô định chơi khăm anh cơ mà.
Rốt cuộc tại sao đến cuối cùng vẫn là cô bị lừa?
“Không có lần sau nữa đâu!”
Tô Kim Thư tức giận, ậm ừ cho qua chuyện.
“Hả? Không hài lòng với kỹ thuật của tôi sao?” Khi Lệ Hữu Tuấn nói những lời này, lông mày của anh trông như đang mỉm cười.
Tô Kim Thư thậm chí còn không nghĩ mà nói luôn: “Đúng vậy, không hài lòng đấy!”