Chương 226: Trừ cô ra thì ai cũng không được
“Đinh!”
Cánh cửa thang máy đang chuẩn bị đóng thì dừng lại, rồi từ từ mở ra.
Tô Kim Thư vừa bước vào thang máy liền nhìn thấy một cô gái vô cùng thuần khiết xinh đẹp đang bấm nút mở cửa thang máy.
Cô mỉm cười gật đầu tỏ ý: “Cảm ơn”
Khuôn mặt xinh xắn của cô gái hơi đỏ.
lên, vội lắc đầu: “Không có gì”
Cho đến lúc này, Tô Kim Thư mới phát hiện: Mặc dù cô ta không cao lắm, nhưng ngực cô ta rất nhấp nhô, có một giọng nói rất giống búp bê.
Một cô gái như vậy mức độ nhận biết sẽ rất cao.
Nguyễn Bảo Lan hơi lo lắng.
Cô ta thấy Tô Kim Thư không có ấn tầng nào, chắc là cùng mình lên lầu mười tám rồi.
Cô ta nhìn cô thêm hai lần nữa: Cô gái này trông cũng rất trẻ, rất xinh đẹp và thanh tú €ó lẽ nào cô ta cũng đến để thử vai sao!
Khi chuẩn bị đóng cửa thang máy, bên ngoài lại có tiếng bước chân gấp gáp: “Chờ một chút, thang máy chờ một chút.”
Nguyễn Bảo Lan lại lần nữa bấm mở thang máy.
*“A, được.”
Nguyễn Bảo Lan nhanh chóng nhấn nút đóng.
Người phụ nữ đảo mắt xem thường.
Khi chuẩn bị đưa tay để bấm tầng mười tám, đã thấy số ở tầng đó đã sáng rồi.
Cô ta liếc nhìn lại hai người sau lưng.
Một trong hai người rất ưa nhìn, nhưng ăn mặc rất giản dị, không trang điểm, thoạt nhìn nghèo kiết xác.
Người còn lại rất thấp, nhút nha nhút nhát, nhìn không vừa mắt.
Khẽ giật giật khóe miệng, cô ta kiêu ngạo nói “Hai người cũng tới thử vai à?”
Hai người!
Tô Kim Thư nhìn quanh bốn phía, phát hiện trong thang máy chỉ có ba người các cô.
Cô chưa kịp nói thì Nguyễn Bảo Lan đã cười ngại ngùng: “Đúng vậy, tôi cũng tới thử vai, cô cũng vậy à?”
Người phụ nữ quét mắt kia liếc nhìn cô ta: “Cô biết không? Trở thành diễn viên phụ thuộc vào thực lực, đừng tưởng rằng có bộ ngực khủng và giọng nói giống búp bê thì sẽ có thể giành được vai, thật là ngây thơ”
Nguyễn Bảo Lan sắc mặt xanh mét một hồi lại trắng bệch một hồi, không biết nên nói cái gì Sau khi nhận xét về Nguyễn Bảo Lan, ánh mắt cô ta rơi vào Tô Kim Thư.
Cái liếc mắt lần này khiến cô ta không khỏi sửng sốt.
Lúc nãy khi vừa mới bước vào, thấy cô gái này ăn mặc tương đối đơn giản và kém sang.
Thật không nghĩ tới, khi nhìn kỹ hơn, khuôn mặt này khá thanh tú.
Hơn nữa…
Người phụ nữ cau mày và nhìn cô chằm chăm một lúc: Làm sao mà người phụ nữ này có chút giống Lê Duyệt Tư!
Nhìn thấy dáng vẻ thản nhiên của Tô Kim Thư, người phụ nữ kia nhớ tới phong thái cao ngạo của Lê Duyệt Tư, không khỏi nhếch môi: “Có ai nói cô giống Lê Duyệt Tư chưa?”
Tô Kim Thư nhíu mày.
Lê Duyệt Tư hiện đã có một địa vị nhất định trong lĩnh vực điện ảnh và truyền hình.
Hơn nữa, Lục Mặc Thâm làm chỗ dựa phía sau, ít ai dám nói về cô ấy với giọng điệu khinh thường như vậy ở nơi công cộng.
Lần này Tô Kim Thư rất thẳng thắn: “Cô là người thứ tư đó.”
Thẩm Tư Huy là người đầu tiên.
Tần Tấn Tài là người thứ hai Lục Mặc Thâm là người thứ ba.
Cô ta đúng là người thứ tư.
“Giống cô ấy thì cũng không có lợi ích gì đâu”
Người phụ nữ kiêu ngạo nói: “Cô ấy là nữ chính của bộ này. Liệu cô ấy có cho phép khuôn mặt của cô xuất hiện trên cùng một màn hình với cô ấy không?”
“Vậy sao?”
Người phụ nữ nhìn thấy dáng vẻ của Tô Kim Thư như vậy, còn dự liệu trong lòng, chỉ thấy càng nực cười: *Ít nhất, lúc thử vai cô nên chỉnh trang một chút, để cho đạo diễn thấy được thành ý của cô, đúng không?”
Ý cô ta muốn nói là: Nếu Tô Kim Thư đến thử vai mà ăn mặc tùy tiện như vậy, nhất định sẽ bị cự tuyệt.
“Tôi thấy cô có thể có chút hiểu lầm. Tôi không có đến đây thử vai, tôi chỉ là nhân viên công tác mà thôi” Tô Kim Thư cười đáp.
“Nhân viên công tác sao?”
Vẻ mặt của người phụ nữ đông cứng lại.
Nhưng nhanh chóng trở nên rõ ràng trở lại.
Cô ta đưa tay ôm ngực: “Cũng đúng”
Ai đi thử vai mà lại ăn mặc tùy tiện như cô chứ!
Ngay cả cô gái thấp bé đứng cạnh mình cũng có thể nhận ra rằng cô ta đang ăn mặc rất nghiêm túc.
Tự cười mình suy nghĩ nhiều rồi, người phụ nữ lại nhìn Tô Kim Thư: “Nếu không phải vai nữ số hai này rất vừa ý tôi, tôi làm sao có thể đến mấy chỗ thử vai này chứ?”
Tô Kim Thư kinh ngạc nhìn cô ta: Người phụ nữ này nói, thái độ dường như chắc chẩn rằng cô ta có thể nhận được vai diễn này.
Người phụ nữ kia mỉm cười bí ẩn: “Tôi quen biết Ông chủ của các người”
“Đinh!”
Đang nói chuyện thì thang máy đã lên đến tầng mười tám.
Cô ta đưa tay vén tóc, vặn eo lắc mông bước ra ngoài trước.
Tô Kim Thư nhíu mày nhìn cô ta rời đi: Quen với Ông chủ!
Ý cô ta là Lệ Hữu Tuấn sao!
Nguyễn Bảo Lan lúc này mới cau mày, cô ta gật đầu với Tô Kim Thư, sau đó bước nhanh đi ra ngoài.
Tô Kim Thư cũng đi theo, không nhanh không chậm bước ra.
Người phụ nữ kia vừa nói hài lòng với vai nữ số hai, tính tình nhân vật kiêu ngạo nhưng tâm địa thiện lương, cuối cùng vì cứu nam chính nên đã mất mạng.
Bởi vì mối quan hệ xã hội này, nên đây là một vai diễn rất vừa ý sao!
Theo tính cách đặc cung xử nữ của Phương Trí Thành, anh ấy chắc chắn sẽ làm cho tất cả các chỉ tiết được yêu cầu trở nên hoàn hảo hoàn mỹ.
Vì vậy, chất lượng của Đại Đường Vô Song là điều hoàn toàn không thể nghỉ ngờ.
Đến lúc đó, đừng nói là nữ chính, cho dù là nữ phụ cũng có cơ hội nổi đình nổi đám.
Trước đó Tô Kim Thư đã thảo luận về vai nữ phụ này với Phương Trí Thành, nhưng vẫn chưa quyết định được.
Phải chăng người phụ nữ này đã đi bãng cửa sau tìm Lệ Hữu Tuấn rồi sao!
Phương Trí Thành lập tức mỉm cười khi thấy Tô Kim Thư đi tới: “Cô chủ nhỏ của tôi ơi, cô rốt cục đã đến rồi”
Tô Kim Thư không nhịn được cười: “Đường đường là đạo diễn ưu tú, tại sao thiếu mình tôi lại không được?”
Phương Trí Thành nghiêm túc: “Không phải không có cô thì không được, mà là trừ cô ra thì ai cũng không được.”
Vừa nói anh ấy vừa lôi kéo Tô Kim Thư đi vào đại sảnh bên trong: “Những người tới thử vai đã đến rồi, chỉ còn đợi mình cô thôi”
Tô Kim Thư trực tiếp cầm lấy thẻ làm việc đeo vào.
Sau đó đi theo Phương Trí Thành vào hội trường thử vai.