Chương 856
Đợi đến khi đứa bé lớn rồi, nếu Phạm Thiên Tứ có nghỉ ngờ về vẻ ngoài của đứa trẻ, bà có thể đổ lỗi cho bệnh viện đưa nhầm con.
Khi đó họ đã có nhiều năm tình cảm, vậ thì chắc chắn mọi chuyện sẽ bình an vô sự.
Càng suy tính vậy, trong lòng bà Smith càng thêm kiên định với quyết định lần này.
“Trong khoảng thời gian này thầy của mấy người đi Milan giao lưu học thuật rồi, phải hai tháng nữa mới về, trong khoảng thời gian này, nhất định tôi phải khiến người phụ nữ này sinh con”
Dù có dùng thủ đoạn gì đi nữa, nhất định bà ta phải chiếm được đứa bé.
Ánh mắt Asius sáng lên, trong đó có vẻ lạnh lùng đáng sợ.
Lần trước anh ta có thể nhận ra được từ thái độ của Tô Kim Thư và Lệ Hữu Tuấn, hai người này trân trọng đứa bé chưa ra đời này như thế nào.
Lúc Lệ Hữu Tuấn dẫn Tô Kim Thư và hai đứa bé quay về biệt thự, họ tìm một lượt cũng.
không thấy bóng dáng Tô Duy Nam đâu Tô Kim Thư tiện tay cản một người làm lại: “Anh tôi đi đâu rồi?”
Người phụ nữ nọ cung kính đáp: “Anh Tô đưa cô Mộ ra ngoài rồi, trước khi đi họ nói muốn đến một nơi xa, có lẽ phải đi mất một hai ngày ạ”
“Được, tôi biết rồi.”
Lệ Hữu Tuấn nhìn về phía Tô Kim Thư: “Chắc anh ấy đi tìm cách đấy”
“Tìm cách gì cơ?”
“Cách khiến cho Mộ Mẫn Loan tỉnh lại”
Sau khi Tô Kim Thư nghe vậy thì không nhịn được thở một hơi dài.
Rõ ràng vết thương trên người Mộ Mẫn.
Loan đã lành hẳn rồi, nhưng tại sao cô ấy lại không chịu tỉnh lại.
Có thể bây giờ mình đang trải qua những tháng ngày quá hạnh phúc, cho nên cô mới không hiểu nổi sự khổ sở và bất đắc dĩ của cô.
Dù sao đi nữa, mặc dù cuộc đời cô cũng từng trải qua gập ghềnh đôi chút, nhưng từ bé cô vẫn có mẹ và anh trai yêu thương vô cùng.
Cho dù mẹ cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lúc anh an dưỡng ở nước ngoài, cô lại may mắn gặp được Lệ Hữu Tuấn.
Tính ra, trong năm năm không có anh trai và Lệ Hữu Tuấn đó, mặc dù cô cũng khá khổ cực nhưng cũng có rất nhiều kinh nghiệm cho mình. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
So với Mộ Mẫn Loan, cô không biết mình đã may mắn hơn gấp bao nhiêu lần.
Nghĩ tới đây, Tô Kim Thư đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lệ Hữu Tuấn, ánh mắt cô vô cùng chắc chắn: “Chồng à, không bằng chúng ta giúp chị ấy một chút đi.”
Lệ Hữu Tuấn cúi đầu nhìn cô: “Em định làm gì?”
Tô Kim Thư suy nghĩ một thoáng, sau đó lấy điện thoại ra gọi điện cho Tô Duy Nam.
Chỉ có điều vị trí hiện tại của Tô Duy Nam, tín hiệu sóng lại không tốt lắm.
Sau khi kết nối được cuộc gọi, âm thanh phía đầu dây đứt quãng vang lên, nghe không được rõ lắm.
“Anh ơi, giờ anh đang ở đâu?”
“Anh có việc quan trọng phải xử lý, hai ngày nay em và Lệ Hữu Tuấn cứ đợi ở nhà anh nhé, biết không?”
“Anh đang nghĩ cách giúp Mộ Mẫn Loan tỉnh lại sao?”
Sắc mặt Tô Duy Nam thoáng trầm đi, anh quay đầu nhìn về phía mô đang ngồi trên xe lăn, phát hiện mắt cô lại mở ra “Cô ấy tỉnh rồi”
Tô Duy Nam còn chưa nói xong câu thì đã bị âm thanh mừng rỡ vô cùng của Tô Kim Thư cắt ngang: “Anh nói sao? Chị ấy tỉnh rồi à?”