Mục lục
Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 930

Nhóc con kia, em nhất định phải ngoan ngoãn chờ anh!

So với sự trầm mặc trong phòng của Lệ Hữu, không khí trong phòng Tô Duy Nam dường như không tốt hơn là bao.

Lúc này Mộ Mẫn Loan đang yên lặng thu dọn giường chiếu, Tô Duy Nam còn đưa lưng về phía Mộ Mãn Loan, anh ấy chống tay lên lan can ban công, và nhìn bầu trời đầy sao.

ngoài cửa sổ.

Từ sau khi Âu Mỹ Lệ đi ó, Tô Duy Nam đi lên tầng và đứng ở trên ban công,cho đến giờ anh ấy vẫn duy trì động tác này.

Đến nay đã gần nửa tiếng đồng hồ rồi, nhưng anh ấy vẫn bất động như một pho tượng Mộ Mẫn Loan có hơi không yên lòng, nên nhẹ nhàng đi tới: “Còn đang suy nghĩ chuyện Kim Thư sao?”

Giọng của Mộ Mãn Loan rất dịu dàng, thậm chí bên trong đó còn mang theo vẻ cẩn thận từng li từng tí: “Anh đừng lo lắng, Kim Thư nhất định không có việc gì, nói không chừng hiện tại cô ấy đang yên tâm chờ chúng ta đi đón cô ấy ở chỗ nào”

“Ai nói cho em biết anh đang suy nghĩ chuyện Kim Thư?”

Tô Duy Nam đột nhiên mở miệng.

Những lời này của Tô Duy Nam làm cho Mộ Mãn Loan lập tức ngây ngẩn cả người: “Không phải là đang suy nghĩ chuyện Kim.

Thư, thì là…”

“Nếu như anh nói anh đang nhớ em thì sao: Tô Duy Nam đột nhiên xoay người lại, cúi đầu nhìn Mộ Mãn Loan.

“Cái gì…”

Mộ Mãn Loan ở nghe nói như thế thì trực tiếp trợn mắt hốc mồm, không dám tin nhìn Tô Duy Nam.

Bởi vì lời nói này của Tô Duy Nam thật sự là quá đột nhiên, thậm chí Mộ Mãn Loan còn cho là lúc này anh ấy có ý định tỏ tình với mình vào lúc này.

Tuy nhiên, dựa theo những gì mình biết về anh ấy, ý của anh ấy tuyệt đối không phải muốn bày tỏ cùng mình, mà là khả năng tối hôm nay mình có chỗ nào chọc giận đến anh ấy.

“Duy Nam… Xin lỗi, em.

Mộ Mẫn Loan không biết vì sao lại hơi chột dạ, ngay cả lúc nói chuyện cũng trở nên nói lắp ba lắp bắp Tô Duy Nam đích thật là thích dáng vẻ Mộ Mãn Loan ngoan ngoãn nghe lời, nhưng tuyệt đối không phải là bộ dáng thận trọng nhát gan hiện tại này.

Anh ấy thích Mộ Mẫn Loan ngoan ngoãn dịu dàng lại không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhưng bây giờ Mộ Mẫn Loan như đã kéo thấp mình xuống Mà điểm này mới là điểm Tô Duy Nam khó chịu nhất, Mộ Mẫn Loan là người phụ nữ mình coi trọng, bằng vào điểm này, Mộ Mẫn Loan nên kiêu ngạo: Nghĩ đến việc vừa rồi Mộ Mẫn Loan bộ dạng muốn nhìn nhưng lại không dám xem, nơm nớp lo sợ trước mặt ở Âu Mỹ Lệ, mi tâm Tô Duy Nam càng nhíu càng chặt.

Ngọn lửa vốn dĩ bị anh ấy đè nén ở trong lồng ngực dường như có thể bùng cháy thành lửa cháy lan ra đồng cỏ bất cứ lúc nào.

Anh ấy tiến lên bóp cầm Mộ Mẫn Loan, ép buộc Mộ Mẫn Loan ngẩng đầu nhìn mình: “Tại sao muốn xin lỗi, tại sao muốn nói xin lỗi?”

Mộ Mẫn Loan tựa hồ là bị bộ dạng này của anh ấy dọa sợ: “Bởi vì… Bởi vì Âu Mỹ Lệ, cô ta…”

Ba chữ Âu Mỹ Lệ, làm cho dây lý trí cuối cùng trong đầu Tô Duy Nam chợt gã Anh ấy thậm chí không đợi Mộ Mẫn Loan nói cho hết lời, đã trực tiếp bế người ta lên, sau đó ba chân bốn cảng, nhanh chóng đi tới bên giường, trực tiếp ném Mộ Mãn Loan ở trên giường mềm mại.

Tiếp đó, anh ấy lợi dụng thế thái sơn áp đỉnh nhào tới.

Mộ Mẫn Loan đột nhiên giật mình trong lòng, co rụt lại lui về phía sau theo bản năng.

Thấy người phụ nữ từ chối, sắc mặt Tô Duy Nam càng xấu xí hơn Anh ấy bắt hai tay của Mộ Mẫn Loan lại, và siết chặt chúng trên đỉnh đầu, sắc mặt anh ấy tái xanh: “Không phải em vẫn chỉ hy vọng tôi đối với em như vậy sao? Vậy bây giờ em lại đang tránh cái gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK