Chương 440 Tối nay tôi sẽ chỉnh đốn cô!
Nhưng vào lúc này, Lê Duyệt Tư vốn dĩ đang run lên vì tức giận, lại đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Cô ta còn chưa kịp nói một lời, đã bắt đầu oan ức, rơi nước mắt.
Khóc?
Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Lâm Thúy Vân có dự cảm không lành.
Cô nhìn theo ánh mắt của Lê Duyệt Tư, nhìn về phía sau.
Toang rồi!
Chỉ thấy Lục Mặc Thâm mặc bộ quần áo thường ngày màu xám nhạt, đang đứng ngay sau cô ấy, cách đó không xa.
Lâm Thúy Vân chỉ cảm thấy đầu mình ù đi.
Nghĩ đến những gì vừa rồi mình kiêu ngạo nói, cô ấy chỉ cảm thấy máu toàn thân bắt đầu dồn dập.
Khuôn mặt cô ấy lập tức đỏ bừng lên, đỉnh đầu sắp bốc khói.
Xong rồi xong rồi! Quả này xong thật rồi!
Những lời này lặp đi lặp lại không ngừng trong đầu Lâm Thúy Vân.
Cô ấy đang ở đây gây xích mích, chia rẽ, mà còn bị Lục Mặc Thâm bắt gặp.
Lâm Thúy Vân cúi đầu không nói nên lời, tìm một chỗ chui ngay vào.
Lê Duyệt Tư trừng mắt liếc nhìn Lâm Thúy Vân một cái, sau đó quay lại nhìn Lục Mặc Thâm: “Mặc Thâm, anh mau nói cho em biết, có thật anh đã ngủ cùng người phụ nữ này rồi không?”
Lục Mặc Thâm phớt lờ cô ta. Ngược lại, anh †a lại quay đầu nhìn Lâm Thúy Vân: “Lên xe chờ đi, tối nay tôi sẽ chỉnh đốn cô.”
Lâm Thúy Vân khó khăn nuốt một miếng nước bọt mui Mẹ kiếp, bảo cô ấy đi vào lúc này, nếu cô ấy không đi thì đúng là ngu ngốc!
“Được rồi, tôi đi ngay, tôi đi ngay!”
Dứt lời, Lâm Thúy Vân vội vàng chuẩn bị chạy trốn.
Lê Duyệt Tư tức giận tiến lên muốn túm lấy cô ấy,nhưng lại bị Lục Mặc Thâm đột nhiên ngăn lại, chỉ có thế đứng yên tại chỗ.
Nghĩ đến vẻ đắc thẳng và kiêu ngạo vừa rồi của Lâm Thúy Vân, Lê Duyệt Tư suýt chút nữa thì nôn ra một ngụm máu vì tức giận.
Mấy lời nói đó đương nhiên Lục Mặc Thâm đã nghe thấy được.
Anh ta cũng biết Lâm Thúy Vân chỉ cố tình chọc tức Lê Duyệt Tư.
Hai người bọn họ chỉ lăn lộn trên giường có một lần, cũng chưa kéo dài quá một phút, làm sao mà mạnh mẽ được?
So với sự kích động của Lê Duyệt Tư, Lục Mặc Thâm lại có vẻ rất bình tĩnh: “Những gì cô ấy nói cũng không sai”
Lê Duyệt Tư không thể tin vào tai mình: “Anh nói cái gì?”
Ánh mắt Lục Mặc Thâm lạnh nhạt: “Anh đã đến nhà họ Lê để nhận tội, nhà họ Lê cũng đã tạm dừng mọi mối làm ăn, hợp tác với nhà họ Lục. Việc em đụng vào Lâm Thúy Vân cũng chính là đụng chạm đến điểm mấu chốt của anh, hiểu chưa?”
Lê Duyệt Tư kinh hãi nhìn Lục Mặc Thâm.
Cô ta không ngờ có ngày người đàn ông này lại sỉ tình đến vậy.
“Đàn ông các anh đều bạc tình bạc nghĩa như vậy sao? Một giây trước còn nói chuyện yêu đương, giây sau lại có thể lên giường với người phụ nữ khác? Quả nhiên đàn ông chẳng phải thứ gì tốt đẹp cải”
“Ý em là Lệ Hữu Tuấn sao?”
Lê Duyệt Tư đột nhiên bị đâm trúng nỗi đau trong lòng, sắc mặt biến đổi.
Lục Mặc Thâm cười nhạt “Thật ra mà nói, anh mới là người đàn ông tiếp theo được em lùi lại mà tìm đến. Nhưng bởi vì anh còn có lựa chọn khác, không muốn đứng yên một chồ, cho nên em mới cảm thấy không thể chấp nhận được, phải không?”
“Mặc Thâm, sao anh có thể nghĩ em như vậy?
Từ trước tới nay em đều…
“Thả tay ra! Chẳng lẽ em không nhận ra một chút gì sau tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay sao? Anh với em thật sự rất rắc rối, nhưng cuối cùng anh vẫn nghe theo con tim mình, cho nên em cũng nên buông tay ra đi”
Nói xong, Lục Mặc Thâm xoay người rời đi.
Chỉ còn lại có một mình Lê Duyệt Tư đứng đờ tại chỗ, cả người run lên vì tức giận, hồi lâu cũng chưa lấy lại tỉnh thần Lục Mặc Thâm đi về phía chiếc xe. Nhưng khi đến ngã tư, anh ta nhận ra không có bóng dáng của Lâm Thúy Vân trên xe mình Ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh lùng: Thấy tai họa muốn chạy sao?
Có vẻ như thực sự cần phải chỉnh đốn lại rồi.
“Mẹ, mẹ đã khá hơn chưa?”
Tô Mỹ Chỉ dựa vào ngực Lệ Hữu Tuấn với vẻ mặt lo lằng.
Ban đầu Lệ Hữu Tuấn định đưa cô đến bệnh viện Nhưng sau khi Tô Kim Thư nghỉ ngơi một lúc, cô không còn cảm thấy khó chịu như trước nữa.
“Thế nào rồi?”
Lệ Hữu Tuấn liếc nhìn Tô Kim Thư. Anh dừng xe bên đường, đưa tay sờ trán cô.
Mặt cô trông đã khá hơn một chút, không còn đổ mồ hôi lạnh nữa.
“Em không sao. Hay là chúng ta không đến bệnh viện nữa, được không?”
Lệ Hữu Tuấn cau mày: “Không được”“
Tô Kim Thư vốn rất ghét bệnh viện, mặc dù bản thân cô là bác sĩ.
Ngày thường, trừ khi thực sự bị thương, cô chắc chắn sẽ không đến bệnh viện.
Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói trẻ con vô cùng chán ghét Tô Kim Thư nhìn lại, chỉ thấy có hai đứa nhóc đang mở đôi mắt to tròn nhìn cô chăm chăm. Có lẽ chúng đã nhìn thấy toàn bộ cảnh cô làm nũng rồi chủ động hôn Lệ Hữu Tuấn.
Đột nhiên, khuôn mặt nhỏ nhản của cô đỏ bừng, xấu hổ ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng thu tay lại: “Xin lỗi, mẹ vui quá nên quên mất hình tượng.
Lần sau nhất định mẹ sẽ chú ý”
Lệ Hữu Tuấn nhìn thấy vẻ lanh lợi của cô thì biết rằng tình trạng của cô đã tốt hơn một chút, nên anh cũng không gượng ép cô nữa: “Được rồi, đợi khi chúng ta trở về, em nhớ đi khám sức khỏe toàn diện đấy.”
“Đồng ý”
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên Tô Kim Thư nhìn xuống thì thấy Lâm Thúy. Vân gọi tới.
“Alo, Thúy Vân.”
Bên kia điện thoại, Lâm Thúy Vân đang chạy như điên.
Cô ấy thở hổn hển, nói lớn “Kim Thư, cậu đang ở đâu vậy?”
Tô Kim Thư quay qua nhìn Lệ Hữu Tuấn: “Chúng ta đi đến đâu rồi?”