Chương 288: Dám chạy tới đây uống rượu sao?
Lần này, anh hoàn toàn mất đi Tô Kim Thư.
Lâm Thúy Vân nghiến răng trừng trừng nhìn Liễu Minh Hoa: “Liễu Minh Hoa, tôi chỉ có một lời duy nhất để nói với cô. Chỉ cần cô nói dối một lần, thì cô sẽ phải dùng vô số lời nói dối để khỏa lấp lời nói dối đó. Tôi sẽ chờ ngày mà lời nói dối của cô bị phanh phui!”
Liễu Minh Hoa trong lòng vô cùng kinh ngạc. Nhưng ngay sau đó, khuôn mặt của cô ta đã khôi phục lại vẻ bình tính ban đầu.
Miễn là cô có thể ở bên cạnh Nhan Thế Khải.
Miễn là cô ta có thể sống cuộc sống xa hoa này mọi lúc. Vậy thì cho dù cô ta có phải nói bao nhiêu lời nói dối, cô ta cũng sẽ không ngần ngại làm như vậy.
Khi cả hai quay trở lại xe, tóc của Lâm Thúy Vân sắp dựng đứng lên vì tức giận: “Có phải đang nhầm lẫn không vậy? Có phải tên Nhan Thế Khải đó bị bỏ bùa r không?”
Tô Kim Thư lắc đầu bất lực: “Con người của đàn anh ấy à, chúng ta đều biết là anh ta và có tinh thần trách nhiệm cao. Chỉ cần anh ta phạm sai lầm, bất kể cái giá phải trả giá bao nhiêu, thì anh ta chắc.
chắn sẽ cố gắng gánh chịu, nhưng dù sao thì mình cũng thấy có lỗi với anh ta một chút. “
“Ài, tính tới tính lui, vậy mà vẫn không tính được hết thủ đoạn của Liễu Minh Hoa lại cao đến vậy. Lâm Thúy Vân hẳn là đã rất tức giận khi cô ấy nói điều này.
Tô Kim Thư khóe miệng nhẹ nhàng giật giật: “Quên đi, chúng ta trước hết đừng nói chuyện này.”
Nhất thời, bầu không khí trong xe hơi chìm xuống. Lâm Thúy Vân thấy Tô Kim Thư.
không có tâm trạng tốt, liền vội vàng chuyển chủ đề đi: “Tô Kim Thư, khi nào thì nam thần trở lại?”
Tô Kim Thư lắc đầu: “Chuyện này thì mình cũng không biết.
Anh ấy đang giải quyết công việc, và có vẻ như nó khá là phức tạp.”
“Vậy… Vì đêm nay nam thần không có ở đây, Hai đứa nhỏ cũng ngủ rồi, hai chúng ta đi qua Dạ Sắc ngồi một chút nha.”
Lâm Thúy Vân dựa vào Tô Kim Thư và nháy mắt: “Nghe nói gần đây có mấy người mẫu nam khá đẹp trai qua đói”
Tô Kim Thư lặng lẽ đảo mắt nhìn cô, cau mày nói: “Cái con bé này, cậu quên chuyện mình đã là người phụ nữ có gia đình rồi sao!”
tuy là phụ nữ đã có gia đình, nhưng cậu vẫn có quyền tự do này! Hơn nữa, chúng †a chỉ xem và cho đôi mắt mình thỏa mãn thôi, đâu có phải là đi…
“Lâm Thúy Vân, tại sao cậu lại có thể xấu xa như vậy!”
Hai cô gái nhỏ trở nên náo loạn trong chốc lát. Trong khi nói chuyện, Lâm Thúy Vân đã yêu cầu chú Hứa đậu xe ở cửa Dạ Sắc. Lâm Thúy Vân xuống xe trước, cô khoác tay Tô Kim Thư bước vào Hai người chọn một phòng yên tĩnh để ngồi. Lâm Thúy Vân gọi hai ly rượu nồng độ cồn thấp và vui vẻ xem nam người mẫu trình diễn màn thoát y trên sân khấu.
“Chàt”
“Phì!”
Ly cocktail Lâm Thúy Vân vừa mới uống được một ngụm đã phun ra hết, suýt nữa là cô đã bị sặc đến chết. Cô ho dữ dội, đưa tay sờ trán Tô Kim Thư: “Cậu đang nói cái gì vậy, cái đồ ngớ ngẩn này! Đối với tên cầm thú đội lốt người Lục Mặc Thâm, mình quyết không đội trời chung với anh ta!”
Lâm Thúy Vân càng lúc càng phấn khích khi nói, cô không để ý thấy nét mặt cau có.
trên khuôn mặt Tô Kim Thư. Cô còn cao giọng và nói “Mình nói với cậu này, nếu anh ta là người đàn ông duy nhất còn lại trên thế giới này, thì mình thà chết một mình còn hơn là đi tìm anh!”
“Vậy sao?”
Đúng lúc này, một giọng nói ảm đạm từ bên ngoài phòng vọng vào, bên trong giọng nói xen lẫn vài phần không hài lòng: “Mặc dù chúng ta thường không có nhiều điểm chung nhưng đối với vấn đề này thì lại là tư tưởng lớn gặp nhau đó!”
Cái gì vậy? Giọng nói này… Lâm Thúy Vân nhìn thấy ngoài, thì bắt gặp khuôn mặt tuấn tú mà ảm đạm của Lục Mặc Thâm đang mỉm cười nhìn chằm chằm vào chính mình.
Lâm Thúy Vân chỉ cảm thấy da đầu mình như muốn nổ tung: Chết tiệt, đúng là oan gia ngõ hẹp mà!
Thậm chí cô đã phải chạy đến đây rồi mà vẫn gặp phải.
Lâm Thúy Vân nhìn chằm chằm vào Tô Kim Thư một cách chán nản, cố nói nhỏ vài câu: “Tô Kim Thư, sao cậu không nhắc mình sớm hơn?”
Tô Kim Thư cũng tỏ ra ngây thơ đáp: “Mình vừa rồi đã nhắc cậu không biết bao nhiêu lần. Chỉ là bản thân cậu măng vui vẻ quá, hoàn toàn không có cảm giác được mà thôi!”
Lâm Thúy Vân đảo mắt, cảm thấy vô cùng chột dạ, cô liền nhanh chóng nở một nụ cười trên môi: “Chào, giáo sư Lục, thật là trùng hợp, anh cũng đến để tìm thú vui sao?”
Khuôn mặt tuấn tú của Lục Mặc Thâm bỗng đen như đáy nồi. Lâm Thúy Vân bây giờ nhận ra những gì cô nói vừa rồi, hối hận đến suýt nữa thì căn lưỡi ngay tại chỗ.
“A… Ý tôi là anh cũng đến khám sức khỏe… À, không phải… Ý tôi là, anh cũng đến để thư giãn sao?”
Lục Mặc Thâm nhẹ liếc nhìn cô: “Tôi thực sự nghỉ ngờ, với đầu óc như vậy, làm sao mà cô có thể thi được vào Lan Ly cơ chứ”
Lâm Thúy Vân ngay lập tức không phục mà đáp trả: “Này, tôi nói này giáo sư Lục, hãy tự nhìn lại những lời mình nói xem! Năm đó, tôi là người duy nhất toàn khoa vũ đạo biểu diễn được tuyển thẳng. Anh có thể đánh giá thấp cái đầu của tôi, nhưng anh không được đánh giá thấp dáng người mềm mại và tư thế nhảy tuyệt vời của tôi! “
“Hừ”“
Lục Mặc Thâm chế nhạo: “Tôi lại nghĩ rằng giám thị coi thi bị cận thị hoặc mù.”
“Lục Mặc Thâm!” Lâm Thúy Vân mức chống hai tay vào nách, bị anh ta nói cho tức gần chết: “Tôi là đang cảnh báo anh, đây không phải là Lan Ly! Bây giờ anh cũng không phải là giáo viên của tôi, và anh không đủ tư cách để hoa tay múa chân trước mặt tôi!”
Lục Mặc Thâm cũng không tức giận, chỉ nhẹ nhàng nhìn cô: “Vậy sao? Thế thì để tôi gọi cho bố mẹ cô trước và hỏi họ xem họ có đồng ý cho con gái mình vào lúc khuya khoắt mà vẫn quanh quẩn ở một nơi như ‘Dạ Sắc’ như thế này không?”
“Lục Mặc Thâm, tôi sẽ liều mạng với anh!”
Lâm Thúy Vân xắn tay áo định lao lên chiến đấu trong cơn giận dữ của của mình.
Nhưng vừa chạy được nửa đường, cô đã bị Tô Kim Thư trực tiếp chặn lại. Cô ấy ôm eo Lâm Thúy Vân và xin lỗi Lục Mặc Thâm với một nụ cười: “À cái đó thì, giáo sư Lục, Thúy Vân và tôi đi vệ sinh trước, chúng tôi không thể ở cùng với anh”
Tô Kim Thư chỉ muốn kéo Lâm Thúy Vân nhanh chóng ra khỏi tầm mắt của của anh ta, để không gây ra những rắc rối không đáng có. Khi ánh mắt của Lục Mặc Thâm chiếu vào Tô Kim Thư, lông mày của anh ấy nhăn lại: “Một nơi như ‘Dạ Sắc’ rất nguy hiểm. Nếu Lệ Hữu Tuấn biết rằng cô chạy đến chỗ này để uống rượu trong khi anh ta không có ở đây, cô nghĩ anh ta sẽ xử lý cô như thế nào mới ổn đây?”