Chương 608: Lục Anh Khoa giúp em làm gì vậy?
Ngay lúc Tô Kim Thư đang sốt ruột, đột nhiên cô nghĩ ra một người: “Lục Anh Khoal”
Đột nhiên cô nghĩ đến Lục Anh Khoa.
Lục Anh Khoa là trợ thủ đắc lực của Lệ Hữu Tuấn, lần trước anh ta đã đồng ý sẽ giúp mình điều tra đầu mối về anh trai, mặc dù không điều tra được anh ấy đang ở đâu, nhưng căn bản đã xác định được phạm vi hoạt động của anh ấy.
Bây giờ ngoài tìm Lục Anh Khoa, cô không còn cách nào khác cả.
Tô Kim Thư do dự chốc lát rồi mở điện thoại tìm danh bạn, tìm được số của Lục Anh Khoa, gọi đi.
Bên kia điện thoại tút ba tiếng rồi được kết nổi, giọng điềm tĩnh mà trầm thấp của Lục Anh Khoa vang lên: “A lô, cô Tô”
Tô Kim Thư hẳng giọng.
“Lục Anh Khoa, giờ anh có đang ở cùng Lệ Hữu Tuấn không?”
“Cô Tô, giờ boss đang ở trong phòng là việc, có cần tôi đưa điện thoại qua đó không?”
“Không cần, tôi không tìm anh ấy, tôi tìm anh có chuyện.”
Lời nói của Tô Kim Thư khiến Lục Anh Khoa sửng sốt, trên mặt anh ta hiện ra vẻ hết sức khó hiểu.
“Tìm tôi á?”
Tô Kim Thư có chút nóng nảy: “Chuyện này không nói rõ qua điện thoại được, hay để tôi đi tìm anh đi?”
“Cô Tô…”
Lục Anh Khoa còn chưa nói hết, Tô Kim Thư đã trực tiếp cúp điện thoại Anh ta nhìn màn hình đã tối lại, ánh mắt trở nên sâu thẩm khó lường.
Nhìn màn hình màu đen kia xấp xỉ một phút, anh ta bỏ điện thoại vào túi, xoay người đi tới bàn làm việc của thư kí bên ngoài phòng làm việc của tổng giám đốc.
“Nếu có ai tìm boss, cô trực tiếp đi vào thông báo, tôi phải ra ngoài khoảng nửa tiếng.
Thư kí Lưu gật đầu.
“Được ạ, trợ lý Lục.”
Mười lăm phút sau, Tô Kim Thư xuống khỏi taxi liền thấy Lục Anh Khoa đứng ở làn xe đối diện.
Anh ta mặc âu phục màu đen, vóc người cao lớn, được nhiều người chú ý.
“Lục Anh Khoa”
Tô Kim Thư cất tiếng chào, đi thẳng tới, dừng lại trước mặt anh ta.
Lục Anh Khoa nhìn cô, thái độ vô cùng cung kính.
“Cô Tô, xin hỏi cô tìm tôi…”
Vẻ mặt Tô Kim Thư có chút khó xử, lấm lét nhìn trái nhìn phải rồi mới mở miệng nói “Có thể đi chỗ nào đó nói chuyện không?”
Lục Anh Khoa ngẩng đầu, trực tiếp đưa Tô Kim Thư vào văn phòng cao ốc phía sau.
Lúc này, phòng hội trường ở tầng một đang trống.
“Cô Tô, chuyện cô muốn nói với tôi là…”
Mặc dù chuyện này rất khó mở miệng, nhưng nghĩ tới tình cảnh của anh trai, Tô Kim Thư vẫn nhắm mắt mở miệng nói: “Lục Anh Khoa, anh có thể giúp tôi một chuyện không?
“Cô “Tôi cần một món đồ, là thứ có thể tránh khỏi kiểm tra an ninh”
Tô Kim Thư làm động tác tay.
Nhưng cô vừa làm xong, ánh mắt Lục Anh Khoa lập tức biến đổi.
Anh ta vô cùng do dự nhìn Tô Kim Thư.
“Mợ chắc chắn chứ?”
Tô Kim Thư cần chặt môi.
“Xin lỗi, tôi không thể nói cho anh biết vì sao tôi lại cần. Anh có thể giúp tôi một lần không? Chuyện này rất quan trọng với tôi”
Cô mở to mắt nhìn Lục Anh Khoa, khuôn mặt đáng yêu đầy vẻ cầu xin.
Lục Anh Khoa nhìn biểu hiện này của cô, trong lòng cũng hơi rung động.
Lúc này, anh ta có thể hiểu được tại sao mỗi lần Tô Kim Thư làm nũng với boss, ông chủ luôn vô tình của mình lại thỏa hiệp với cô.
Đối mặt với người phụ nữ như vậy, phàm là đàn ông, đều không thể nào nói ra được hai chữ “không được”.
Lục Anh Khoa có chút khó xử.
“Cô Tô, chuyện này không thế nói với boss sao?”
Nếu Tô Kim Thư thật sự cần, chỉ cần mở miệng nói với Lệ Hữu Tuấn, có lẽ chuyện này sẽ dễ hơn.
“Không thể để anh ấy biết, nên tôi mới xin anh giúp đỡ”
Tô Kim Thư biết, lần trước nhờ anh ta đi điều tra tung tích của Tô Duy Nam đã là chuyện rất khó rồi.
“Xin lỗi anh, Lục Anh Khoa, tôi thật sự không nghĩ ra còn ai có thể giúp được tôi.”
Lúc Tô Kim Thư nói câu này, vẻ mặt vô cùng cô đơn “Tôi biết, nếu chuyện này để Lệ Hữu Tuấn biết, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi. Nếu anh cảm thấy khó quá, tôi có thể ra ngoài tìm cách khác…”
Tô Kim Thư còn chưa nói xong, Lục Anh Khoa đã lên tiếng: “Khi nào cô cần?”
Nghe anh ta nói vậy, ánh mắt Tô Kim Thư lập tức sáng lên.
“Anh đồng ý giúp tôi sao?”
Lục Anh Khoa không gật đầu cũng không lắc đầu: “Tôi sẽ cố gắng”
Rốt cuộc Tô Kim Thư cũng thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn anh”
Lục Anh Khoa bẵng lòng giúp đỡ, coi như lần này không thể lấy được, cô cũng không cảm thấy hổ thẹn trong lòng.
Nhưng lúc Lục Anh Khoa biết mười giờ đêm nay phải có đồ, chân mày anh ta khẽ nhíu lại.
Nhưng biểu hiện ấy rất nhanh đã biến mất, mặt anh ta trở lại vẻ lạnh lùng như thường ngày.
Sau khi nói chuyện xong, Lục Anh Khoa và Tô Kim Thư một trước một sau đi ra khỏi phòng hội trường tầng một.
“Lục Anh Khoa, lần này thật sự vô cùng cảm ơn anh”
Tô Kim Thư đi theo sau lưng Lục Anh Khoa, nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng.
Nhưng Lục Anh Khoa còn chưa kịp đáp lại, sau lưng hai người đã truyền tới giọng nói trầm khàn: “Cảm ơn cái gì?
Nụ cười trên mặt Tô Kim Thư cứng lại, cảm thấy sau lưng mình lạnh lẽo.
Cô cứng nhắc quay đầu lại, quả nhiên thấy được Lệ Hữu Tuấn mặc âu phục màu đen.
Anh đi ra từ thang máy VIP chuyên dụng cho giám đốc, đang đi về phía cô.
Một tay Lệ Hữu Tuấn đút trong túi, ánh mắt sâu thẳm mà lãnh đạm Ánh mắt ác liệt kia liếc qua Tô Kim Thư, sau đó lại liếc qua Lục Anh Khoa ở gần đó.
Anh dừng lại cách Tô Kim Thư chưa tới một mét.
“Lục Anh Khoa giúp em làm gì vậy?
Dưới cái nhìn chăm chú của Lệ Hữu Tuấn, Tô Kim Thư cảm thấy tim mình đập càng ngày càng nhanh, càng ngày càng nhanh.
Giống như có thể vọt lên miệng bất cứ lúc nào.
Hai tay giấu phía sau bấu chặt vào lòng bàn tay, cô không ngừng nhắc nhở mình phải tỉnh táo.
Lục Anh Khoa đứng sau lưng Tô Kim Thư thấy được động tác nhỏ này của cô.
Ánh mắt anh loé lên, mở miệng giải thích: “Boss, cô Tô vừa tới…
Lục Anh Khoa còn chưa nói hết, Tô Kim Thư đã nóng lòng cắt ngang “Là thế này, vừa rồi em nhận được điện thoại của Lâm Thuý Vân, cô ấy nói giáo sư Lục xuất viện rồi, dì Lâm chuẩn bị tiệc ở nhà cho anh ấy. Em lo anh bận việc nên không muốn làm phiền anh, mà đi tìm Lục Anh Khoa hỏi tình hình”
Tô Kim Thư hiểu rất rõ tính Lệ Hữu Tuấn, nếu lúc này Lục Anh Khoa nói thật, kết quả của anh ta sẽ rất thảm.
Chân mày Lệ Hữu Tuấn nhíu lại, vẻ mặt anh có chút khó hiểu.
“Vậy Lục Anh Khoa nói thế nào?”
Lục Anh Khoa cướp lời Tô Kim Thư: “Tôi nói với cô Tô, tối nay boss không có lịch trình nào cả”
Tô Kim Thư vội vàng gật đầu phụ hoạ.
“Vậy nên vừa rồi em nhờ anh ấy mang em lên tìm anh”