Chương 620: Lệ Hữu Tuấn có vấn đề về tình cảm ư?
Mẹ Lâm thậm chí còn không dám tin tưởng mà quay đầu nhìn về phía cha Lâm: “Cha nó ơi, tôi không nghe lầm đấy chứ?”
Cha Lâm cười híp mắt gật đầu: “Bà không nghe lâm đâu, cuối cùng thì con gái của chúng ta cũng hiểu ra rồi! Tôi đã bảo với bà rồi mà, chuyện của hai đứa nhỏ thì cứ để cho chính chúng giải quyết, những người lớn tuổi như chúng ta tuyệt đối đừng xen vào bên trong làm bậy làm bừa, đỡ phải càng giúp càng loạn!”
Mẹ Lâm vừa nghe lời này thì cuối cùng cũng vui rạo rực ngồi xuống: “Tối hôm nay ầm ï nhiều chuyện như vậy, cuối cùng cũng có một việc làm tôi vừa lòng rồi”
Mẹ Lâm cảm thán hai câu rồi lại đứng phắt dậy: “Ôi chao, không được, tôi phải đi dọn dẹp phòng khách trước đã, lúc nữa con rể tôi còn đến chứ!”
Nói xong lời này thì mẹ Lâm ngâm nga hát rồi đi lên tầng dọn dẹp.
Chiếc Rolls-Royce màu đen của Lệ Hữu Tuấn lao nhanh trong dòng xe cộ, sau khi Tô Kim Thư cúp điện thoại thì vẻ mặt cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Lệ Hữu Tuấn cũng nhìn cô một cái: “Hóa ra em còn là chuyên gia trong chuyện tình cảm cơ à?”
Trên mặt Tô Kim Thư thoáng qua một nụ cười ngượng ngùng: “Chuyên gia tình cảm gì đâu! Chẳng qua là em yêu đương sớm hơn cậu ấy một chút thôi, thực ra em cũng không biết ý kiến của em có thích hợp hay không nữa”
Ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn đột nhiên hơi lóe lên: “Bà Lệ thân yêu, anh đang có một vấn đề tình cảm muốn được em tư vấn cho một chút”
“Anh nói xem” Đọc tại truyen3.one nhé!
Tô Kim Thư trả lời rất nhanh, thế nhưng trong đầu cô lại bắt đầu suy nghĩ.
Lệ Hữu Tuấn có vấn đề về tình cảm ư?
Chuyện này có đến chín mươi chín phần trăm là có liên quan đến mình rồi!
“Nếu như một người phụ nữ khi gặp khó khăn thì ngay lập tức nghĩ đến một người đàn ông, vậy có phải điều đó có nghĩa là người phụ nữ đó có sự ỷ lại, có cảm tình với người đàn ông kia không?”
Âm thanh của Lệ Hữu Tuấn rất nhẹ, nhưng khi lời nói này rơi vào trong tai Tô Kim Thư thì lại đột nhiên khiến lòng cô trĩu xuống.
Ánh mắt của cô hơi lấp loé, thậm chí lúc này cô còn chẳng có can đảm để nhìn thẳng vào Lệ Hữu Tuấn nữa.
“Có phải anh ấy đã biết cái gì rồi hay không? Lẽ nào anh ấy hỏi mình chuyện này là đang ám chỉ mình và Lục Anh Khoa ư? Không, không thể nào… ?
Dựa theo tính tình của Lệ Hữu Tuấn, nếu như anh thật sự biết chuyện này rồi thì chắc chắn sẽ giận tím mặt chứ không thể nào ngậm bồ hòn làm ngọt như thế này được.
Trong lòng Tô Kim Tư Anh ôm một tia may gượng gạo ho khan hai thích: “Chuyện này… thực ra em cảm thấy chuyện như vậy cũng không thể nói quá chắc chắn được, có lẽ là người kia có chuyện gì khó nói nên lời chăng?”
“Thật không?”
Sau khi Lệ Hữu Tuấn lạnh nhạt trả lời lại một câu thì không nói gì thêm nữa.
Bầu không khí vốn đã thoải mái hơn nhờ cuộc điện thoại của Lâm Thúy Vân thì lúc này lại một lần nữa trở nên lạnh lẽo.
Lúc này Tô Kim Thư chỉ cảm thấy như đang đứng đống lửa, đang ngồi đống than, nhưng may mà cho đến khi họ đến biệt thự rồi xuống xe trở về phòng thì Lệ Hữu Tuấn cũng không nhắc lại chuyện này nữa, giống như đây chỉ là một vấn đề mà anh đột nhiên thuận miệng hỏi tới mà thôi.
Sau khi hai người tắm rửa xong xuôi thì Lệ Hữu Tuấn ôm cô rồi bình tĩnh nói: “Đi ngủ sớm thôi.”
Lúc này Tô Kim Thư vừa chột dạ vừa căng thẳng.
Cô chỉ có thể để mặc Lệ Hữu Tuấn ôm mình nằm trên giường, cho dù cô rất muốn đi vào vườn hoa lấy đồ nhưng lại không có cách nào đi ra được cả Tô Kim Thư đầy bụng tâm sự nằm trong lồng ngực Lệ Hữu Tuấn lăn qua lộn lại mãi cho đến khuya thì mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi Trong khoảng thời gian này, cũng đã nhiều lần Tô Kim Thư không nhịn được muốn nói thẳng với Lệ Hữu Tuấn, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Lệ Hữu Tuấn thì trong lòng cô lại bắt đầu bồn chồn.
Cô có một bụng lời giải thích nhưng đến cuối cùng cũng chỉ có thể nuốt ngược vào trong Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Tô Kim Thư tỉnh lại thì Lệ Hữu Tuấn đã không ở bên cạnh cô nữa rồi.
Cô mơ mơ màng màng rời giường, lúc cô rửa mặt xong xuôi, đi tới phòng khách thì phát hiện hai đứa bé đã đi nhà trẻ rồi, chỉ có một mình Lâm Mộc đang làm việc ở trong phòng bếp.
Lâm Mộc vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy Tô Kim Thư đi xuống tầng nên vội vã bưng bữa sáng ra: “Sao bà chủ lại thức dậy sớm như vậy, cô không ngủ thêm một lúc nữa à?”
‘Sớm ự?
Tô Kim Thư nhìn đồng hồ treo tường, phát hiện bây giờ cũng mới bảy giờ mà thôi Bình thường thì cho dù trong công ty có chuyện phải giải quyết thì Lệ Hữu Tuấn cũng sẽ đợi đến khoảng tám giờ rưỡi mới ra khỏi nhà, sao ngày hôm nay mới sáng sớm thế này đã không thấy người đâu rồi?
“Bà có biết ông chủ đi đâu không?”
“Ông chủ đã ra ngoài từ sáng sớm rồi, còn dặn tôi đừng đánh thức cô, cho cô nghỉ ngơi nhiều một chút nữa. Ông chủ bảo hôm nay sẽ về hơi muộn một chút nên cô cứ ở trong nhà làm việc gì mình muốn cũng được”
“Sớm như vậy đã đi ra ngoài… ° Tô Kim Thư vừa nói thầm vừa ngồi xuống bên cạnh bàn ăn bưng cốc sữa bò lên uống một ngụm.
Đột nhiên cô cảm thấy trong đầu có một tỉa sáng lóe lên Cô vội vã đứng dậy rồi xoay người đi về phía vườn hoa bên ngoài.
Suýt chút nữa cô đã quên mất chuyện quan trọng nhất rồi!
Tô Kim Thư nhanh chóng tìm được một cây mẫu đơn trắng, sau đó cô quỳ một chân xuống đất rồi đào bới xung quanh xem có chôn dấu món đồ gì hay không.
Nhưng Tô Kim Thư tìm một lúc lâu mà trong đất bùn phía dưới cây mẫu đơn trằng này lại không có một chút dấu vết bị đào bới ra gì cả.
Đồ vật đó giấu ở đây, chỉ cần chăm chú tìm một lúc thì nhất định có thể tìm được, nhưng Tô Kim Thư đã lật tung cây mẫu đơn trắng này từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài một lần rồi mà lại không thấy bất cứ dấu vết nào của khẩu súng bị giấu ở đây cả.
Tô Kim Thư ngay lập tức ngẩn cả người ra, cô suy nghĩ một lúc rồi về phòng lấy ra điện thoại di động của mình.
Cô định gọi điện thoại cho Lục Anh Khoa, nhưng do dự một lúc rồi đổi thành gửi tin nhắn, chỉ có điều tin nhắn này cứ thế mất tăm mất tích, không nhận lại được bất cứ câu trả lời nào của Lục Anh Khoa cả.
Tô Kim Thư nghĩ, có thể là lúc này Lục Anh Khoa đang làm việc với Lệ Hữu Tuấn nên không tiện trả lời tin nhắn, vậy nên cô đặt điện thoại di động xuống rồi hơi thấp thỏm trở lại phòng khách tiếp tục ăn sáng.
Lúc Tô Kim Thư ăn gần xong bữa sáng thì chuông cửa bên ngoài biệt thự đột nhiên vang lên.
Lâm Mộc vừa mới xin phép Tô Kim Thư, lúc này bà ấy đã ra ngoài mua thức ăn rồi nên trong cả căn biệt thự cũng chỉ còn lại có một mình Tô Kim Thư mà thôi.
Cô đứng dậy đi tới cửa rồi mở cửa ra Xuất hiện ở trước mặt cô là một người đàn ông có vóc dáng cao gây đáng ngưỡng mộ và gương mặt cực kì đẹp trai.
Người đó mặc áo khoác jacket màu đỏ thắm, tóc ngắn màu nâu nhạt xoăn nhẹ tự: nhiên, dáng vẻ có hơi nữ tính.
Chỉ có điều vẻ mặt của người đàn ông này cực kì tối tăm, người đó đang căm ghét nhìn chăm chằm vào Tô Kim Thư.
Tô Kim Thư chỉ cảm thấy người đàn ông này trông rất quen, đặc biệt là đôi mắt cáo của người đó, khi tràn ngập tình cảm thì có thể khiến phụ nữ bị quyến rũ dễ như ăn cháo, nhưng khi trong đôi mắt cáo này tràn ngập sự độc ác và bạo lực thì lại khiến cho người ta cảm thấy trong lòng run sợ.
Trong lòng Tô Kim Thư đột nhiên tràn đầy cảm giác không an toàn, cô gần như là theo phản xạ lùi về phía sau một bước.