Chương 75: Thích thì phải lớn tiếng nói ra
“Bảo bọn họ đẩy nhanh tiến độ.” Lệ Hữu Tuấn nhíu mày, anh nói với Lục Anh Khoa lo liệu mà làm.
Vẻ mặt Lục Anh Khoa lộ vẻ khó xử: “Nhưng mà ông chủ à, tiến sĩ Eric nói trong vòng một tuần mà phải có phương án thì quá vội…”
“Lại thêm sáu trăm triệu.”
“.” Lục Anh Khoa muốn mở miệng nói thêm điều gì đó thì bất chợt đằng sau truyền tới một giọng nói trầm thấp.
“Cậu Lệ, chuyện này không phải là vấn đề tiền nhiều hay ít” Đó là giọng nói của tiến Sĩ Eric.
Với mái tóc hoa râm cùng hàng lông mày đang nhíu lại, ông ấy bước vài bước tới trước.
mặt Lệ Hữu Tuấn: “Cậu Lệ, vấn đề của người này quá nghiêm trọng. Người này không những bị tổn thương nghiêm trọng ở phần não mà dường như ngay cả ý thức bản thân đã không còn kiên cường muốn sống. Đây mới là điều đáng sợ nhất, nếu chính bản thân người này đã không còn mong muốn tồn tại thì cho dù kết quả phẫu thuật có thành công cũng sẽ xảy ra khả năng thất bại chỉ trong phút chốc.”
Lệ Hữu Tuấn nhíu mày.
Không còn mong muốn tồn tại ư?
Trước đây người này là thiên tài của đại học Tài chính Hà Hải.
Còn chưa tốt nghiệp đại học đã có thể dựa vào thực lực của chính bản thân giúp nhà họ Tô đứng vững gót chân ở Hà Nam.
Nếu không có vụ tai nạn xe cộ đó thì hiện tại anh ta nhất định là con cá sấu hàng đầu của ngành tài chính chói lọi nhất phố Kim An.
Một người đàn ông sinh ra gần như hoàn mỹ như vậy, thế mà lại không còn mong muốn được sống ư?
Lệ Hữu Tuấn trầm mặc một chút, anh quay đầu lại nhìn Lục Anh Khoa: “Tìm tất cả liệu về vụ tai nạn mấy năm trước, đồng thời điều tra toàn bộ mối quan hệ của Tô Duy.
Nam với những người xung quanh, ngày mai cậu hãy giao lại cho tôi.”
“Vâng!”
Lệ Hữu Tuấn xoay người, đưa tay vuốt nhẹ mi tâm.
Xem ra chuyện này còn khó làm hơn so với tưởng tượng.
Anh muốn hoàn thành sớm vài ngày để đi dỗ mèo hoang nhỏ đang tức giận kia mà vẫn không thể thực hiện được.
€ó vẻ như anh còn phải chăm chỉ tiếp tục làm việc trong vài ngày nữa “Cô chính là bác sĩ Tô à?”
Sáng sớm hôm nay, một người phụ nữ trung niên nhìn qua khoảng hơn bốn mươi tuổi xuất hiện trong phòng làm việc của Tô Kim Thư.
Tô Kim Thư vừa mới sắp xếp lại thông tin của bệnh nhân cuối cùng, khi cô nhìn lên đã thấy bà ấy tới, hơn nữa còn cảm thấy có chút quen mắt.
“Đúng vậy, là tôi.” Cô nhìn lướt qua hệ thống đăng ký: “Quý bà chính là Vương Bích Vân sao?”
Vương Bích Vân không nói lời nào, cứ nhìn chằm chằm cô như vậy.
Tô Kim Thư bị nhìn chăm chăm đến da đầu có chút tê dại: “Bà Vương, xin hỏi không biết bà cảm thấy không khỏe ở đâu?”
Khóe miệng của Vương Bích Vân giật giật ngồi xuống: “Cô không phải là bác sĩ tâm lý hay sao? Đương nhiên tôi tới nơi này của cô là vì trong lòng không thoải mái.”
Giọng điệu này, làm thế nào cũng giống như tìm người để tra hỏi ấy nhỉ?
“Bà Vương, tuy tôi là bác sĩ tâm lý nhưng tôi không có khả năng có thể đọc được suy nghĩ. Nếu bà muốn hồi phục càng sớm càng tốt thì đầu tiên bà có thể nói cho tôi biết tình hình gần đây của bà được không?”
Vương Bích Vân cười lạnh: “Gần đây nhà của tôi gặp phải một biến cố thật lớn.”
“Mời bà tiếp tục.”
“Một trong những người thân yêu nhất của tôi đã bị thương, là loại tổn thương mà một người bình thường vốn không có cách nào tiếp nhận. Nó bị kích thích cực lớn không bao lâu sau đã nổi điên. Nhưng nó lại là cháu trai duy nhất của nhà chúng tôi, nos điên rồi thì nhà chúng tôi cũng không còn con cháu nối dõi. Cô có biết không? Đối với gia đình giàu sang như chúng tôi mà nói thì không còn con cháu chính là việc ác độc nhất trên đời này!”
Lúc Vương Bích Vân nói ra lời này, đôi môi hung ác vẫn luôn nhìn chằm chằm Tô Kim Thư, thật giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Bất chợt ở trong lòng Tô Kim Thư có chút không thoải mái, cô nhích lại gần hơn: “Cho nên bà Vương hi vọng tôi tư vấn tâm lý cho.
bà hay là tư vấn cho người thân của bà?”
Dường như Vương Bích Vân nhận ra bản thân mình có chút mất lịch sự.
Bà ta điều chỉnh lại hô hấp, cầm ra một tấm thẻ từ trong ví: “Trong đó có một trăm năm chục triệu! Chỉ cần cô đồng ý tới khám bệnh tại nhà, mặc kệ là trị được hay không thì số tiền này cũng sẽ thuộc về cô.”
Một trăm năm chục triệu ư?
Chỉ cần tới khám bệnh tại nhà thôi à?
Nếu là trước kia, nhất định Tô Kim Thư sẽ cho răng chuyện này là chuyện tốt, không nhận chính là đồ ngốc.
Nhưng hiện tại Từ sau lần bản thân mình bị Tô Bích Xuân cho sử dụng thuốc mê rồi đưa tới bên cạnh Vương Tiến Phát, cô đã học được cách đề phòng nhiều hơn.
“Bà Vương, bà nói thật hay nói giỡn đó.
Quy định của bệnh viện Trung tâm là không tới không chẩn trị, nếu bà thật sự cần như vậy thì có thể đưa người tới đây…”
“Bác sĩ Tô, theo như tôi biết tiền lương của cô chỉ có vài chục triệu đồng một tháng, Một trăm năm mươi triệu cũng đã gần bằng thu nhập nửa năm của cô rồi, cô thật sự không cân nhắc một chút sao?”
“Tôi vẫn sẽ nói những lời như nấy, nếu bà tin tưởng tôi thì xin hãy đưa bệnh nhân tới đây, tôi nhất định sẽ cố hết sức.”
Nhìn thấy Tô Kim Thư dầu muối không ăn, Vương Bích Vân cũng không tiếp tục kiên trì.
Bà ta đứng dậy: “Một khi đã như vậy, tôi cũng không muốn cậy mạnh gây khó khăn cho người khác.”
Sau khi xoay người đi được vài bước, đột nhiên bà ta xoay người lại lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Kim Thư: “Bác sĩ Tô, có phải cô có hai người con không?”
Vẻ mặt Tô Kim Thư thay đổi: “Bà nói gì vậy?”
“Ha ha, bác sĩ Tô đừng căng thẳng như vậy” Vương Bích Vân chỉ chỉ vào tấm hình trên màn hình, nở một nụ cười kỳ lạ: “Hai đứa nhỏ rất giống cô, bọn chúng đều vô cùng đáng yêu. Đứa nhỏ đáng yêu như vậy, cô nhất định phải để ý cho thật kỹ”
Không biết vì sao,Tô Kim Thư cảm giác được Vương Bích Vân có chút không bình thường.
Hôm nay bà ta tới đây, mỗi một câu nói đều giống như có ý nghĩa khác.
Đặc biệt là ánh mắt của bà ta khi nhìn cô, cực kỳ u ám khiến lưng cô tê dại.
Vì sao lúc nhìn thấy bà ta, cô lại có cảm giác hơi quen mắt chứ?
Có phải đã từng gặp nhau ở đâu đó không?
“Tô Tô?”
Đột nhiên, một bàn tay vỗ nhẹ vào vai cô.
Tô Kim Thư sợ tới mức hét lên một tiếng.
Nhan Thế Khải cũng sửng sốt, cà phê cầm trên tay ngay lập tức bắn tung tóe trên mặt anh ấy.
“Ôi, đàn anh, anh không sao chứ?” Tô Kim Thư vội vàng lấy khăn lau cho anh ấy.
Nhan Thế Khải lau: “Làm sao vậy? Nhìn em giống như có gì đó lo lắng không yên.”
Tô Kim Thư lắc đầu: “Vừa rồi em có một bệnh nhân khá kỳ lạ “
“Bệnh nhân kỳ lạ à?” Nhan Khải nhíu mày: “Có phải….Là người đàn ông kia không?
Người đàn ông kia…..Ý là chỉ Lệ Hữu Tuấn.
Mấy ngày hôm nay, việc có người tặng hoa cho Tô Kim Thư vào mỗi sáng sớm đã truyền đi khắp bệnh viện.
Nhan Thế Khải muốn làm như không biết cũng không được.
Tô Kim Thư xấu hổ ho khan: “Không phải.”
“Thật sự không phải sao?”
Tô Kim Thư không muốn rước lấy phiền phức: “Thật sự.”
Nhan Thế Khải nhẹ nhõm thở dài một hơi.
“Đàn anh, lúc này phòng khám nam khoa bên kia hẳn là có không ít bệnh nhân đúng không? Vì sao bây giờ anh lại chạy tới chỗ em thế? Có phải có chuyện gì muốn hỏi em không?”
Nhan Thế Khai bị hỏi như vậy, khuôn mặt vốn trằng nõn đột nhiên có chút đỏ lên.
Mu bàn tay của anh ấy đan vào nhau: “.
Thật ra không có gì quan trọng! Chỉ là… Thật ra anh…
Chưa kịp nói xong thì bỗng dưng hai tay trống rỗng.
Một gương mặt trẻ trung nhỏ nhắn đột nhiên tới gần, là y tá Liễu Minh Hoa của bên nam khoa.
Cô ta cầm hai vé xem phim trên tay lắc lắc trước mặt Tô Kim Thư: “Bác sĩ Nhan, nếu anh cảm thấy xấu hổ thì để tôi tới giúp anh nói: Nhan Thế Khai lập tức đỏ mặt, anh ấy muốn vươn tay cướp lấy: “Liễu Minh Hoa, cô đang làm gì vậy?”
“Bác sĩ Nhan, thích thì phải lớn tiếng nói ra. Anh không biết gần đây có người đang điên cuồng theo đuổi bác sĩ Tô hay sao? Hoa hồng cầm lên không buông xuống được, nếu anh không nhanh chân thì sẽ không kịp đâu.”