Chương 122: Tôi có thể để con gái tôi đi theo anh
“Thực ra, con biết mẹ và anh trai đều không thích con gái uống rượu, con hứa với hai người, sẽ không có lần sau nữa.”
Nói xong, cô lấy một bó hoa cúc từ trong tay Lệ Hữu Tuấn, đặt nó trước bia mộ.
Đầu ngón tay trắng nốn, vuốt bức ảnh trên bia đá: “Mẹ, con rất nhớ mẹ”
Giả vờ kiên cường, bởi vì câu nói này mà bị đánh bại.
Mũi cô hơi chua, nước mắt đã bắt đầu lăn trong hốc mắt.
Ngay lúc này, tay cô đột nhiên bị ai đó nắm chặt.
Lệ Hữu Tuấn mạnh mẽ kéo cô về phía sau hai bước, đâm vào vòng tay anh.
Bàn tay to lớn của anh ấn vào sau đầu cô, trên ngực anh in hằn những giọt nước mắt, không rơi xuống: “Khóc ở trước mặt người lớn không phải chuyện tốt”
Tô Kim Thư tựa vào ngực anh, ú ớ nói: “Cậu Lý, tôi phải làm sao đây? Hình như tôi lại phải nợ anh một ân tình khác rồi.”
Lệ Hữu Tuấn bất giác cau mày: Người phụ nữ nhỏ bé này muốn vạch rõ ranh giới với anh đến vậy sao?
“Cho nên?”
Có vẻ như nghe thấy được sự không hài lòng trong lời nói của anh, Tô Kim Thư không ngẩng đầu lên, chỉ thu mình lại trong ngực anh: “Phải làm sao đây? Tôi sợ rằng sau này cũng không thể trả hết được.”
Lệ Hữu Tuấn buông tay ra, đột nhiên nâng cằm cô lên: “Ví đâu?”
“Hả?”
Tô Kim Thư sững người trong giây lát, nhưng ngay sau đó đã bình phục Cô nhanh chóng lấy trong túi ra một chiếc ví.
Còn chưa cầm chắc đã bị Lệ Hữu Tuấn giật mất.
Tô Kim Thư nhìn chäm chằm vào những đầu ngón tay mảnh khảnh của anh, anh gảy hai lần, lấy ra ba trăm nghìn đồng, nhét vào túi mình: “Ba trăm nghìn, mua một ngày của tôi”
Tô Kim Thư choáng váng.
“Em trả tiền, tôi đóng góp, rất công bằng.”
Giọng điệu của Lệ Hữu Tuấn nhẹ nhàng, nhưng trái tim của Tô Kim Thư lại ấm áp một cách khó hiểu.
Người đàn ông này!
Anh ấy có biết, anh ấy làm như vậy sẽ khiến cô hiểu lầm là anh ấy đang quan tâm đến mình không.
Sau khi cất tiền xong, Lệ Hữu Tuấn liếc nhìn đồng hồ: “Sắp đến giờ rồi, chuẩn bị đi thôi.”
Tô Kim Thư gật đầu, quay người nhanh chóng đi theo.
Chậm hơn gần một tiếng so với thời gian đã hẹn, cuối cùng chiếc Rolls-Royce màu đen cũng đã từ từ lái vào sân trước của biệt thự nhà họ Tô.
Lệ Hữu Tuấn xuống xe trước, Tô Kim Thư theo sát phía sau.
Lục Anh Khoa kính cẩn đứng sau Lệ Hữu Tuấn: “Boss.”
“Chuẩn bị một chút, nửa giờ sau đến đây”
“Vâng, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay”
Sau khi Lục Anh Khoa nói xong, anh ta quay vào xe rời đi.
Tô Kim Thư nhìn chiếc Rolls Royce màu đen dần biến mất khỏi tầm mắt, không khỏi nghi ngờ nhìn lại Lệ Hữu Tuất “Cậu Lệ, có lẽ chuyến đi này của chúng ta sẽ không kéo dài nửa giờ đâu.”
Lệ Hữu Tuấn mở miệng, không có ẩn ý khác: “Lần đầu tới thăm không thể đến tay không.”
Tô Kim Thư sững sờ một lúc: Lần đầu tới thăm?
Tại sao điều này nghe có vẻ kỳ kỳ: *Ting toong ting toong!”
Chuông cửa vang lên, một lúc sau mới có người đi tới, chậm rãi mở cửa.
Cửa mở, bảo mẫu nhà họ Tô bước ra Nhưng khi bà ta nhìn thấy người đến là Tô Kim Thư, trong mắt bà ta hiện lên sự khinh bỉ “Thật là hiếm thấy nha, sao cô lại quay về?
Tô Kim Thư hiển nhiên đã quen với thái độ của bảo mẫu, cô cười rất bình tĩnh: “Nếu không phải Tô Văn Tâm mời, e răng tôi cũng sẽ không bao giờ quay về nữa”
Không đợi lời nói của Tô Kim Thư dứt, lúc này bảo mẫu đã nhận phía sau cô là một người đàn ông đẹp trai, khí chất vô cùng mạnh mẽ.
Chẳng lẽ hai người bọn họ chính là người khách quan trọng mà ông Tô nhắc tới?
“Đợi đây đi”
Bộ dạng uể oải nói xong, bảo mẫu đóng sầm cửa lại Lệ Hữu Tuấn cau mày bình tĩnh: Anh có thể đoán được hoàn cảnh của Tô Kim Thư ở trong nhà họ Tô không được tốt lắm.
Nhưng anh không ngờ ngay cả một bảo mẫu cũng dám hét lên với cô.
Phải biết răng, con mèo hoang nhỏ này ở bên ngoài không dễ bị bắt nạt như vậ Hai phút sau, trong nhà đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Ngay sau đó, cánh cửa được mở ra: “Thím Vương, bà không có phép tắc à?
Sao lại để khách ở ngoài?”
Lần này là Tô Văn Tâm đích thân đến mở cửa.
Khi nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn đứng sau lưng Tô Kim Thư, mắt ông ta sáng lên.
Làm gì còn có dáng vẻ hung dữ độc ác như trên điện thoại đâu, bây giờ ông ta cười tiếp đón: “Kim Thư, cậu Lệ, mau vào đi, mau vào đi”
Tô Văn Tâm chào hỏi hai người, đưa họ vào phòng khách, nhìn thấy Lư Tuyết Cầm một mình ngồi trên ghế sofa, sắc mặt ông ta đột nhiên thay đổi: “Sao lại chỉ có một mình em? Bích Xuân đâu, mau gọi con bé xuống, một chút lịch sự cũng không có.”
Tô Văn Tâm và Tô Bích Xuân biết Lệ Hữu.
Tuấn, nhưng Lư Tuyết Cầm thì không.
Nghe được những lời chồng mình nói, bà ta không khỏi nhíu mày: “Có phải anh không biết đâu, lần trước Bích Xuân bị Tô Kim Thư tát một bạt tai, không biết có bao nhiêu ấm ức. Vừa nấy nghe anh nói, Tô Kim Thư sắp đến, con bé tức giận chạy lên lầu rồi.”
Sắc mặt của Tô Văn Tâm bỗng nhiên đen lại, ông ta vội vàng đi tới, thấp giọng nói “Mau đi ni Lệ đến đây Cái gì, Lệ Hữu Tuấn đến đây?
Lư Tuyết Cầm nghe vậy liền vội vàng ngẩng đầu lên nhìn ra cửa Liếc mắt nhìn, liền nhìn thấy Tô Kim Thư: đang sánh bước bên một người đàn ông cao ráo và đẹp trai Mắt bà ta sáng lên, nhanh chóng gật đầu: “Được được được, em đi ngay.”
Sau khi Tô Văn Tâm dặn dò xong, ông ta quay lại thì đã nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn đang ngồi trên ghế sofa, cả người anh đều lạnh nhạt và xa cách.
Nở nụ cười trên môi, ông ta nhanh chóng ra lệnh cho thím Vương đi rót trà: “Cậu Lệ, mời uống trà.”
cho Bích Xuân biết, nói cậu Lệ Hữu Tuấn thản nhiên đẩy tách trà ra: “Thời gian của tôi luôn quý giá, vì vậy trà này tôi sẽ không uống. Nói về công việc trước đi.”
“Thời gian của cậu Lệ đương nhiên quý giá. Vì hôm nay đến đây để thảo luận hợp đồng, nên tôi có thể xem qua hợp đồng trước được không?”
‘Säc mặt Lệ Hữu Tuấn không thay đổi, trực tiếp để hợp đồng xuống bàn đẩy qua: “Hợp đồng đây, chữ cũng ký xong rồi Chủ tịch Tô có thể xem kỹ một chút.”
Khi Tô Văn Tâm nhìn thấy bản hợp đồng, mắt ông ta lập tức sáng lên Ông ta nhanh chóng cầm lên, lật nhanh đến trang cuối cùng.
Nhìn thấy ở góc dưới bên phải, ngòi bút mạnh mẽ được viết ra ba chữ Lệ Hữu Tuấn.
Tô Văn Tâm đang vui mừng điên cuồng định cất hợp đồng đi, đột ngột bị một tay giữ lại Ông ta nghi ngờ ngẩng đầu, liền nhìn thấy một nụ cười chế nhạo nhạt nhoà ở khóe miệng của Lệ Hữu Tuấn: “Không phải chủ tịch Tô nghĩ bản hợp đồng này, sẽ giao cho ông dễ dàng như vậy đấy chứ?”
Tô Văn Tâm nảm chặt lấy hợp đồng: “Cậu Lệ, chỉ cần anh đồng ý hợp tác với chúng tôi, anh có thể tùy ý đưa ra điều kiện chỉ cần tôi có thể làm được. Nếu anh thích con gái của tôi, tôi có thể thuyết phục con bé, để con bé đi theo anh.”
Cho dù Tô Kim Thư có bình tĩnh đến đâu, nghe được lời này cô cũng không khỏi run lên vì tức giận.