Chương 851
“Hôm nay tôi gọi mọi người tới là vì có hai phương án cho mọi người lựa chọn. Sau khi thảo luận, mọi người có thể quyết định để cô Mộ ở lại phòng nghiên cứu khoa học của chúng tôi, để chúng tôi sử dụng phương pháp thí nghiệm điện cực định kỳ với cô ấy, kiểm tra phản xạ thần kinh, xác định xem thử có thể khôi phục lại bình thường hay không.”
“Phương án thứ hai là đưa người về, chăm sóc làm bạn bên cạnh những người thân thiết nhất, nói không chừng có thể tạo nên kỳ tích, cô ấy có thể tỉnh lại”
“Bởi vì lần đầu tiên chúng tôi tiến hành thí nghiệm điện giật, rõ ràng phản xạ toàn bộ hệ thống thần kinh của cô ấy đã khôi phục, chỉ là tạm thời chúng tôi chưa tìm ra được nguyên nhân khiến bệnh nhân rơi vào trạng thái ngủ say”
“Hoặc phải nói là, vốn cô ấy không muốn tỉnh lại, trong tiềm thức của cô ấy chống lại chuyện tỉnh giấc”
“Sau khi nghe Sam nói xong, sắc mặt Tô Duy Nam nhất thời trầm hẳn”
“Chống lại tỉnh giấc?”
“Một người chịu sự tổn thương tinh thần nghiêm trọng, hoặc là vết thương trên cơ thể, tiềm thức và cơ thể người đó sẽ rơi vào trạng thái tự bảo vệ mình và quá trình tự chữa trị.
Người đó sẽ trốn tránh chuyện tỉnh lại, không muốn đổi mặt, đó là lý do khiến họ vẫn ở trong trạng thái ngủ say”
Tô Duy Nam buông thống hai tay bên người, đột nhiên anh lại siết thành nắm đấm.
Không phải anh không biết chuyện những năm qua Mộ Mẫn Loan đi theo bên Tư Vũ Chiến, nhưng rốt cuộc cô đã trải qua những năm tháng không thấy ánh mặt trời thế nào.
Anh không biết, Mộ Mãn Loan sẽ căm ghét đến mức độ này, khiến cô không muốn mình tỉnh lại.
Thậm chí ngay cả Tô Duy Nam cũng không có cách nào kéo cô ra khỏi bóng tối sợ hãi đó.
“Tôi không đồng ý để chị ấy ở đây”
Đúng lúc đó, giọng nói bình tĩnh và quả quyết của Tô Kim Thư vang lên.
Tô Duy Nam và Sam cùng quay đầu lại, kinh ngạc nhìn về phía cô.
Sam nhấn mạnh thêm lần nữa: “Cô Tô à, nếu cô Mộ tiếp tục ở lại đây thì sẽ được hỗ trợ bởi máy móc chữa bệnh hoàn thiện, nếu như đưa cô ấy về, tôi không dám chắc hiệu quả điều trị sau đó đâu”
Tô Kim Thư nói: “Giáo sư Sam, tôi cũng là bác sĩ, cho nên tôi biết thí nghiệm kích điện mà ông nói, thật ra là dùng điện để kiểm tra phản ứng thần kinh, chỉ là điện áp hơi thấp một chút mà thôi.”
“Ông nói có đúng không?”
Tô Kim Thư quay đầu nhìn về phía Tô Duy Nam: “Anh à, anh để vậy được sao?”
Tô Duy Nam nhíu mày, anh biết rõ, sau khi Mộ Mẫn Loan đi theo anh, cái gì cô cũng không sợ mà sợ nhất là đau.
Chỉ mấy chữ đơn giản mà Tô Kim Thư nói lại khiến Tô Duy Nam dao động.
Nếu như Mộ Mãn Loan phải tỉnh lại trong đau đớn, sau đó lại rơi vào tuyệt vọng một lần nữa, chẳng bằng để cho cô được sống yên ổn trong thế giới của mình, ít nhất cô còn có thể cười được.
Sau một hồi trầm mặc, Tô Duy Nam mới nói: “Tôi muốn dẫn cô ấy đi”
Sam bất đắc dĩ nhún vai một cái.
“Được, nếu đây là quyết định của hai người thì chắc chăn tôi sẽ tôn trọng nó, chỉ là mong mọi người đừng hối hận.”
Sau khi nói xong lời này, Sam đi gọi y tá tới, đưa mấy người Tô Duy Nam ra chỗ lễ tân làm thủ tục xuất viện.
Từ đầu tới cuối, Tô Kim Thư đều đi theo bên cạnh Tô Duy Nam.
Lúc họ đang làm thủ tục, có một người đàn ông cao gầy, tóc vàng mắt xanh đeo khẩu trang đi vào.
Anh ta cũng đi tới chỗ y tá ở quầy tiếp đón, hỏi thủ tục để nhập viện, cũng chính vào lúc này, phía sau anh ta vang lên một đoạn đối thoại bãng tiếng trung.
Hơn nữa giọng người phụ nữ kia có phần quen thuộc, người đàn ông bất giác quay đầu nhìn sang Lúc anh ta bắt gặp Tô Kim Thư, đôi đồng tử như co rụt lại, đáy mắt lóe lên tia sáng lạnh: “Sao lại là cô ta?”
“Anh ơi”
Y tá gọi người đàn ông một tiếng, anh ta vội vàng quay đầu lại, kéo khẩu trang của mình lên một chút.
Dưới sự chỉ dẫn của y tá, người đàn ông ký tên mình vào vị trí bên dưới, Asius.