Chương 873
Xem ra có một số việc anh phải giải quyết nhanh.
Hôm sau, Lệ Hữu Tuấn lái xe đưa Tô Kim Thư tới bệnh viện siêu âm bốn chiều.
Sau khi Mộ Mãn Loan tỉnh lại, Tô Duy Nam từng dẫn cô sang bên phòng nghiên cứu khoa học để kiểm tra toàn thân, thấy các chức năng trong cơ thể đều khôi phục bình thường cả.
Ngoài việc sức khỏe còn hơi yếu ra thì không có vấn đề gì quá lớn.
Bác sĩ cũng đề nghị cô nên ra ngoài đi dạo nhiều hơn, vậy mới có lợi cho sự phục hồi chức năng vận động của cơ thể.
Cho nên Tô Kim Thư mới nghĩ tới chuyện đưa Mộ Mãn Loan tới bệnh viện với mình.
Trong xe, Mộ Mãn Loan chống cằm, ánh mắt đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa xe, trong mắt cô chứa đầy tâm sự.
Tô Kim Thư ngồi một bên cũng thấy lạ, dù sao bây giờ Mộ Mãn Loan cũng đã tỉnh lại rồi, còn được ở bên cạnh anh trai như ý nguyện.
Người có tình sẽ thành thân thuộc, chẳng lẽ kết quả này không tốt hay sao? Sao trông Mộ Mẫn Loan có vẻ như mây mù giăng lối, tâm trạng không ổn là bao vậy?
Tô Kim Thư suy nghĩ một chút rồi hơi nhích người về phía Mộ Mẫn Loan.
“Mãn Loan à, chị không vui hả?”
Mộ Mẫn Loan lập tức hồi phục tinh thần, cô nhìn Tô Kim Thư một chút rì đầu.
“Không có, chị không hề không vui mà”
Tô Kim Thư nhìn vẻ mất hồn mất vía kia thì không nhịn được trêu: tỉnh vội lắc phải không?”
Mộ Mẫn Loan bị Tô Kim Thư trêu chọc thì hơi đỏ mặt, nhưng lần này cô không còn giấu mình như trước đó, ngược lại cô còn khẽ gật đầu: “Nhìn những nơi xa lạ này chị lại nghĩ tới anh em, những năm qua anh ấy lưu lạc ở nước ngoài, không biết đã trải qua thế nào?”
Tô Duy Nam từng là con của trời mà.
Nhưng vì cô vu hại, anh lại trở thành trò cười của mọi người Sau vụ tai nạn xe cộ đó, anh cũng biến thành một người sống nửa thực vật.
Đưa mắt nhìn đất nước xa lạ này, cô thực sự không thể nào tưởng tượng nổi, một mình anh từng từng bước đi đến ngày hôm nay như thế nào.
Chỉ cần nghĩ tới những chuyện Tô Duy Nam đã trải qua mấy năm rồi, trái tim cô như: bị vô số kim đâm ghim vào.
“Aiz..”
Tô Kim Thư cũng thở dài một hơi, cô đưa †ay nắm chặt lấy tay Mộ Mãn Loan.
“Thật ra những chuyện này đều đã qua cả rồi, nếu anh ấy đã quay lại thì chị không cần quá tự trách, dù sao thì trong chuyện này chị cũng là người bị hại mà thôi”
Mộ Mẫn Loan nở nụ cười tự giễu.
“Chị sao? Chị thì bị hại cái gì, những gì chị phải nhận chẳng qua là vì có tội thì phải chịu mà thôi. Còn người bị hại thực chất là đứa bé còn chưa kịp ra đời của chị kia kìa”
Tư Vũ Chiến hợp tác với bố mẹ phá đi cái thai của Mộ Mẫn Loan, đây là nỗi đau lớn nhất đời này của cô.
Vốn đứa bé có thể bình an ra đời, khỏe mạnh lớn lên.
Nhưng chỉ vì một lời nói dối của Tư Vũ Chiến, thậm chí nó còn chưa kịp sinh ra thì đã bị giết chết.
“Con chị?”
Mộ Mẫn Loan quay đầu nhìn phần bụng hơi nhô lên của Tô Kim Thư, vẻ mặt hâm mô.
không hề che giấu: “Nếu đứa bé không xảy ra chuyện thì có lẽ bây giờ cũng đã bốn tuổi rồi”
Lúc Mộ Mẫn Loan nói ra câu đó, viền mắt cô hơi cay cay: “Chắc đứa bé sẽ đẹp như cha của nó vậy, cũng thông minh như thế”
Những lời Mộ Mẫn Loan nói ra khiến cho.
Tô Kim Thư vô cùng khiếp sợ.
Thật ra cô vẫn cho rằng mô chỉ đơn giản là bị Tư Vũ Chiến và cha mẹ mình lừa dối mà thôi.
Không ngờ cô ấy còn từng có một đứa bé với anh mình.
“Anh em có biết chuyện này không?”