Chương 287: Một người rất thảo mai
“Ài, thôi bỏ đi, nếu không được thì tôi sẽ đổi người khác. Chao ôi, Kim Thư, đợi một lát, người đại diện của Mộ Mẫn Loan đã gọi cho tôi rồi, tôi sẽ gọi lại sau.”
“Được thôi.”
Tô Kim Thư nhìn vào màn hình đã bị tắt, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên. Người đại diện của Mộ Mẫn Loan thậm chí còn chủ động liên hệ với Phương Trí Thành. Đây thực sự là một điều hiếm thấy. Nhưng chỉ hai phút sau, cuộc gọi của Phương Trí Thành lại đến.
Ngay sau khi Tô Kim Thư vừa nhấc máy, cô đã nghe thấy giọng nói đầy xúc động ở đầu dây bên kia: “Kim Thư thật tuyệt! Tôi đã nói rồi, chỉ cần cô ra tay, bất kể làm gì, đều có thể nằm chắc thành công.”
“Người đại diện của Mộ Mẫn Loan vừa gọi cho tôi và đồng ý diễn xuất hữu nghị vai Võ Tắc Thiên trong phim.”
Đôi mắt Tô Kim Thư sáng lên, cô ngạc nhiên nói: “Thật không?”
“Đến điện thoại cũng đã gọi cho tôi, làm sao có chuyện là giả? Còn nói ngày mai sẽ đọc kịch bản và giúp chúng ta điều chỉnh lịch trình.”
Tô Kim Thư biết rằng Mộ Mãn Loan đây là muốn cảm ơn cô vì đã giúp đỡ ngày hôm nay, vì vậy cô ta đã đồng ý biểu diễn hữu nghị trong phim của Phương Trí Thành. Thôi bỏ đi, mọi người đều vui vẻ là được. Tô Kim Thư đã đến đoàn phim vào ngày hôm sau.
Khoảng bốn giờ chiều thì cô nhận được một cuộc gọi từ Lâm Thúy Vân: “Kim Thư, cậu hãy đến nhà hàng Vọng Nguyệt ngay bây giờ. Chúng ta phải nói cho Nhan Thế Khải biết sự thật của mọi việc trước khi anh đưa Liễu Minh Hoa đến gặp cha mẹ anh ấy”
“Được rồi, mình sẽ đến ngay.”
Cúp điện thoại xong, Tô Kim Thư bắt taxi đến cửa nhà hàng Vọng Nguyệt. Vừa bước xuống xe, cô đã nhìn thấy Lâm Thúy Vân đứng ở cạnh vườn hoa, vẫy tay với cô. Cô nhanh chóng bước tới: “Thúy Vân, thế nào rồi? Đàn anh, anh ấy có ở đây không?”
Lâm Thúy Vân liếc nhìn đồng hồ: “Đợi một lúc đến khi bọn họ xuống xe, mình sẽ cho người dội một ít nước lên người Liễu Minh Hoa. Ngay sau khi cô ta rời đi, cậu hãy nói rõ ràng mọi việc với Nhan Thế Khải, biết chưa?”
Tô Kim Thư gật đầu: “Được rồi, mình hiểu rồi”
Hai người đợi khoảng mười phút ở bên đường, thì họ nhìn thấy xe của Nhan Thế Khải đang đến gần. Xe vừa dừng thì cửa đã mở. Nhan Thế Khải dẫn bố mẹ vào khách sạn Không lâu sau, một chiếc xe khác cũng dừng ở cửa. Liễu Minh Hoa mặc một chiếc váy hồng, mở cửa bước xuống. Hôm nay cô †a trang điểm tinh tế nhẹ nhàng và cầm trên tay một chiếc túi xách nhỏ của một thương hiệu cao cấp. Có vẻ như cô ta đang gọi điện thoại cho ai đó.
“Liễu Minh Hoa.”
Lâm Thúy Vân không kìm chế được cảm xúc, vừa nghe thấy giọng của Liễu Minh Hoa đã kéo Tô Kim Thư bước tới.
Liễu Minh Hoa đang nói chuyện điện thoại với Nhan Thế Khải, vừa nghe thấy giọng nói của Lâm Thúy Vân, cô ta đã vội vàng cúp máy.
Sắc mặt của Liễu Minh Hoa thay đổi vài lần, nhưng cô ta vẫn mỉm cười chào họ: “Thúy Vân, Kim Thư, tại sao hai người cũng ở đây? Thật là trùng hợp.”
Lâm Thúy Vân chế nhạo, hai tay khoanh trước ngực: “Nghe nói hôm nay cô sẽ đến gặp cha mẹ của Nhan Thế Khải. Nếu hai chúng tôi không có ở đây, thì nhỡ họ bị cô lừa thì sao?”
Liễu Minh Hoa sắc mặt tái nhợt: “Thúy Vân, tôi không hiểu ý của cô là gì.”
“Không hiểu?” Lâm Thúy Vân nhếch môi chế nhạo: “Kim Thư, vì cô ta không hiểu, vậy thì cậu có thể nói cho cô ta hiểu được không?”
Tô Kim Thư nhìn Liễu Minh Hoa và nói từng chữ: “Lần cuối cùng gặp nhau ở Dạ Sắc, phòng bao trọn gói là cô đặt, rượu mạnh cũng là cô đổi, tất cả đều do một tay cô sắp đặt đúng không?”
Liễu Minh Hoa trong vô thức lùi lại một bước: “Sao cô có thể đổ oan cho tôi thế này?
Cuộc hẹn với anh Thế Khải không phải là tôi đã thông qua sự đồng ý của cô rồi sao?”
“Được rồi, đừng diễn ở đây nữa” Lâm Thúy Vân lật tung tấm mặt nạ của cô ta mà không do dự.
Tô Kim Thư nhẹ nhàng nhìn Liễu Minh Hoa: “Nếu chỉ đơn giản là cô thích đàn anh, tôi không có gì để nói. Nhưng nếu cô là loại con gái có tâm địa xấu xa thì tôi sẽ vạch trần bộ mặt thật của cô. Bây giờ tôi đang nghi ngờ rằng cô cố tình thay đổi đồ uống ở Dạ Sắc.
Sau đó, nhân cơ hội đó mà xảy ra quan hệ với đàn anh, và muốn sử dụng cơ hội này để tống tiền anh ta.”
“Tôi…”
Liễu Minh Hoa sắc mặt lập tức tái nhợt.
Cô nắm chặt tay thành nằm đấm, khớp xương trắng bệch. Đúng lúc này, đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía Sau: “Thúy Vân, Kim Thư, anh đều biết những gì các em nói. “
Tô Kim Thư và Lâm Thúy Vân giật mình quay đầu lại và nhìn thấy Nhan Thế Khải đi tới trong một bộ đồ thẳng tắp. Tô Kim Thư có vẻ không phục: “Đàn anh, anh đang nói cái gì vậy?”
Nhan Thế Khải nhìn Tô Kim Thư với nhiều cảm xúc hỗn loạn trong đáy mắt. Nhưng bây giờ, mọi thứ đã quá muộn. Đó là anh đã không thể bày tỏ tình cảm của mình với cô sớm hơn. Bây giờ anh đã mất cô, và anh càng không thể để người con gái khác phải thất vọng.
Nhan Thế Khải cố gắng kìm nén cảm xúc cực kỳ đau khổ trong lồng ngực của mình: “Minh Hoa đã thú nhận với anh tất cả những gì em vừa nói.”
Liễu Minh Hoa cần chặt môi, cụp mắt xuống. Nhưng trong ánh mắt của cô ta thoáng vụt qua một tia gian xảo. Tô Kim Thư, Lâm Thúy Vân, hai người không ngờ tới phải không?
Ngay từ khi cô ta trở về từ Châu Âu, Liễu Minh Hoa đã thú nhận điều này với Nhan Thế Khải trước, chỉ vì sợ xảy ra tai nạn như hôm nay. Cô ta đã vì Nhan Thế Khải mà phải phá thai, điều này giống như là một kim bài miễn tử đối với cô ta.
Trái tim của Nhan Thế Khải rất nhân hậu, và anh ta sẽ không bao giờ vô trách nhiệm trước sự lừa dối của mình. Liễu Minh Hoa đã đúng về điều này, vì vậy cô ấy đã thú nhận trước khi Tô Kim Thư và Lâm Thúy Vân lên tiếng. Lâm Thúy Vân không bao giờ ngờ được âm mưu của Liễu Minh Hoa lại âm hiểm đến mức này.
Cô ấy lắc đầu khi nhìn Nhan Thế Khải: “Như vậy, anh nhất định phải ở bên cô ta hay sao?”
Nhan Thế Khải vô thức nhìn lên Tô Kim Thư. Ánh mắt hai người đang đối nhau, anh ấy có quá nhiều điều muốn nói với Tô Kim Thư. Anh muốn nói với cô rằng dù thực sự ở bên Liễu Minh Hoa thì cũng chỉ vì trách nhiệm và tội lỗi mà thôi. Còn phần thánh thiện và trong sạch nhất trong trái tim anh luôn dành cho Tô Kim Thư.
Nhưng khi lời nói đã đến đầu môi thì anh lại không nói được thành lời. Liễu Minh Hoa thấy có điều gì đó không ổn, vì sợ rằng Nhan Thế Khải sẽ bị lung lay liền nói: “Anh Thế Khải, nếu Thúy Vân và Kim Thư thực sự ghét em đến vậy, thì hôm nay hoặc ngày khác…”
Tô Kim Thư lạnh lùng nhìn cô và trực tiếp cất lời: “Liễu Minh Hoa, không phải tôi ghét cô.
Đó là những gì cô đã làm thực sự khiến người ta không thể yêu thích nổi. Nhưng cô.
cũng thật may mãn vì đã gặp được đàn anh.
Đây là việc riêng của cô, và những gì tôi muốn nói đã được chuyển giao. Vì nếu đàn anh đã sẵn sàng chấp nhận bạn, thì tôi không có gì để nói.”
Nói xong, Tô Kim Thư kéo Lâm Thúy Vân rời đi.
“Kim Thư”
Nhan Thế Khải hét lên trong tiềm thức.
Tô Kim Thư dừng lại, rồi quay lại nhìn anh: “Anh à, em hy vọng anh sẽ không hối hận”
Nhan Thế Khải chỉ cảm thấy máu toàn thân như ngừng chảy. Tại sao anh lại không hối hận cơ chứ? Có trời mới biết, anh hối hận đến mức quặn thắt ruột gan. Bất cứ khi nào nghĩ đến những điều vô lý xảy ra đêm đó, anh lại hận không thể tát cho mình mấy cái thật mạnh.