Chương 691
Mà hiện tại, không biết người từ đâu ra đã đứng đầy cả boong.
Hơn nữa, điều khiến cô không thể tin được chính là ngay lúc này, ở trước mắt cô là ông cụ Lệ đang ngồi trên xe lăn.
Hai đứa con Tô Duy Hưng và Tô Mỹ Chỉ đứng hai bên trái phải ông.
Sau lưng ông ấy là Bạch Ninh Hương và Lệ Trí Thần mặc quần áo trang trọng, mặc dù biểu cảm của Bạch Ninh Hương có chút lạnh lùng nhưng ánh mắt đã dịu dàng hơn lúc trước rất nhiều rồi Tô Kim Thư vô cùng hưng phấn xoay người, chạy như bay đến trước mặt ông cụ Lệ, nửa quỳ trước mặt ông: “Ông nội, sao ông lại ở đây?”
Ông cụ Lệ hiền lành xoa xoa đầu cô: “Thời khắc quan trọng như này của các cháu sao có thể vắng mặt ông được chứ?”
Ông cụ Lệ vừa dứt lời, giọng nói của Lâm Thúy Vân từ bên kia cũng vang lên: “Kim Thư, hôm nay cậu đẹp quá đi mất!”
Tô Kim Thư quay đầu lại thì phát hiện Lâm Thúy Vân đã có mặt từ lúc nào, hơn nữa bên còn có Lâm An Nguyên, chú Lâm, dì Lâm, tất cả bọn họ đều đến rồi.
Lệ Hữu Tuấn bước đến bên cạ cô hoàn toàn cảm động đến mức mù, khóe miệng khẽ cong lên: “Thời khắc quan trọng như vầy, đương nhiên phải có tất cả người thân và bạn bè của em làm chứng rồi”
Tất cả người thân và bạn bè?
Tô Kim Thư hướng ánh mắt về phía mọi người quét một vòng, phát hiện chỉ có thiếu bóng dáng của Tô Duy Nam.
Mặc dù giờ phút này ngập tràn hạnh phúc nhưng trong lòng vẫn tồn tại một tia tiếc nuối.
Quả thật là, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, anh trai vẫn không đồng ý để cô và Lệ Hữu Tuấn ở bên nhau sao?
Tựa như nhìn thấu tia mất mát vừa xẹt qua trong đáy mắt cô, Lệ Hữu Tuấn đột nhiên cầm tay cô “Đi theo anh”
“Hả?”
Tô Kim Thư quay đầu nhìn thoáng qua mọi người ở phía sau mình: “Nhưng mà giờ chúng †a cứ như vậy mà rời đi…
“Còn có một bất ngờ thứ hai nữa!”
“Bất ngờ thứ hai gì?”
Tay Tô Kim Thư bị Lệ Hữu Tuấn siết chặt, hai người hướng đến chỗ cao nhất của du thuyền mà đi.
Giày cao gót trên chân Tô Kim Thư đã bị cởi ra từ sớm, chân trần theo anh đi thẳng một đường.
Lướt qua bể bơi, bỏ lại phía sau những ánh mắt tràn ngập hâm mộ, ghen †ị.
Lệ Hữu Tuấn đưa cô đến tận tầng cao nhất của du thuyền.
“Anh mang em đến chỗ này làm gì?”
Tô Kim Thư dừng ở phía sau Lệ Hữu Tuấn, thở hổn hển.
Bởi vì tầng cao nhất của du thuyền không có ánh sáng, gần như bị bao trùm bởi bóng tối, không thể nhìn thấy gì cả.
Khóe miệng Lệ Hữu Tuấn khẽ nhếch, đưa mắt nhìn về màn đêm: “Em nhìn xem!”
Tô Kim Thư nhìn theo động tác của anh, ngay lúc anh vừa dứt lời Đột nhiên, màn đêm tối đen như mực bị tia chớp rạch ngang, nháy mắt rực sáng như: ban ngày, theo sau đó là tiếng vang cực lớn nổ tung trên bầu trời, vô số pháo hoa to lớn chiếu rọi đêm đen.
Sau mỗi đợt pháo hoa kết thúc, trên không trung đều lưu lại một dòng chữ “I love you”, cực kỳ ngoạn mục.
Tô Kim Thư đứng trên tầng cao nhất của du thuyền, nhìn những đợt pháo hoa tựa như nở rộ ngay dưới chân mình, khiến người ta thấy rung động đến tột cùng.