Chương 725
Tô Kim Thư sửng sốt một chút, nhìn về phía Lục Mặc Thâm với vẻ rất hồ nghỉ.
Lục Mặc Thâm vừa nhìn thấy biểu tình của Lâm Thúy Vân, thì biết là cô bạn gái nhỏ của mình có vấn đề nghiêm trọng về mạch não và nhất định là đang nghĩ sai, thậm chí anh ta còn chưa kịp giải thích: “Lâm Thúy Vân…”
“Đừng nói nữa!”
Lâm Thúy Vân trực tiếp ngắt lời anh ta, bi thương muốn chết cầm tay Tô Kim Thư: “Nếu mình biết Lục Mặc Thâm cấu kết với người phụ nữ khác, mình nhất định sẽ chém cô ta ngàn đao, để cho cô ta không bao giờ siêu sinh, nhưng nếu là Kim Thư, mình thành toàn cho mấy người, mình mong mấy người hạnh phúc, hức hức hức…
Tô Kim Thư trực tiếp xạm mặt lại, vô cùng.
im lặng nhìn Lục Mặc Thâm: “Giáo sư Lục, có phải anh lại đùa cậu ấy hay không?”
Lục Mặc Thâm bất đắc dĩ che trán của mình: “Lâm Thúy Vân, em thật là nghiêm túc?”
“Nếu không thì sao, hai người mấy người đều giấu em đi hẹn hò, em còn có thể nói cái gì”
Lục Mặc Thâm: “…”
Tô Kim Thư ở một bên càng dở khóc dở cười: “Tôi nói giáo sư Lục này, anh không có chuyện gì làm đi đùa cậu ấy làm gì?”
Lâm Thúy Vân không hiểu ra sao, mất nửa ngày mà anh ta vẫn không thể phục hồi tinh thần lại: “Tôi đùa cái gì?”
“Nam thần của cậu vừa mới gọi điện thoại cho mình, nói là mình đã hẹn xong với giáo sư Lục, chúng mình cùng đi gặp hiệu trưởng Lý”
“Chúng mình cùng nhau?”
Lâm Thúy Vân quay đầu nhìn Lục Mặc “Thâm, tận đến giờ phút này cuối cùng cũng bừng tỉnh đại ngộ rồi: “Lục cầm thú, con mẹ nó anh có chuyện thì không thể nói thẳng sao? Không nên đùa em như vậy chứ, có phải anh chơi rất vui hay không?”
Lục Mặc Thâm nằm chặt quả đấm nhỏ Lâm Thúy Vân đập tới “Anh mà nói thẳng thì làm sao có thể biết, em đã yêu anh yêu đến chết đi sống lại chứ?”
“Anh nói cái gì đấy, là ai yêu anh chết đi sống lại chứ, da mặt anh đúng là dầy!”
Lâm Thúy Vân tức giận rút quả đấm của mình về, nhưng sau đó lại xoay người kéo cánh tay Tô Kim Thư trực tiếp rời đi.
Khi ba người bọn họ đi tới cửa trường học, thì phát hiện ra Lệ Hữu Tuấn dừng xe ở phố lớn ở đối diện Thấy mấy người Tô Kim Thư, Lệ Hữu Tuấn mở cửa sổ xe xuống trước.
Lâm Thúy Vân đang chuẩn bị tràn đầy phấn khởi mà đi cùng, thì thình lình bị Lục Mặc Thâm nắm lấy vạt áo kéo lại ra sau: “Định đi đâu?”
Quả thực vẻ mặt Lâm Thúy Vân mơ hồ: “Không phải nói muốn đi gặp giáo sư Lý sao? Đương nhiên là ngồi xe rồi!”
“Cho nên người đàn ông của em không có Xe Sao?”
Lâm Thúy Vân vô cùng yếu ớt mà chỉ chỉ Tô Kim Thư: “Em muốn đi với Kim Thư.”
“Em nói cái gì thế, anh không nghe rõ, em nói lại lần nữa xeml!”
“Không có gì, em ngoan ngoấn ngồi xe của anh là được”
“Vậy còn ngẩn người tại đó làm cái gì? Lên xe Sau khi Tô Kim Thư ngồi trên xe Lệ Hữu Tuấn, cô kinh ngạc mở miệng hỏi: “Sao anh đột nhiên nghĩ tới việc muốn đến nhà hiệu trưởng Lý?”
Lệ Hữu Tuấn nổ máy xe: “Hình như bên kia gặp một chút phiền toái”
“Phiền phức?”
“Cũng không tính là phiền phức, chỉ là một chút phiền não nhỏ. Làm học sinh, hơn nữa còn là một học sinh đã từng đi cửa sau thì phải có nghĩa vụ giải quyết vấn đề phiền não cho hiệu trưởng, nếu không nhỡ về sau đi cửa sau có bất tiện thì sao?”