Chương 88: Lần đầu tiên
Cô ném chiếc điện thoại sang một bên rồi yếu ớt nói: “Lệ Hữu Tuấn, mọi chuyện đều do tôi làm, không hề liên quan đến ai cả”
Lệ Hữu Tuấn nhìn cô bằng ánh mắt anh vô cùng sắc bên. Tân Tấn Tài cảm thấy không vui nói: “Cô vừa lúc nãy đã nói có người lợi dụng cô, sao nhanh vậy mà đã đổi ý t ốt cuộc lời nào của cô là thật, lời nào là gì Vương Bích Vân lập tức dập đầu điên cuồng: “Tôi thề, mỗi một câu tôi nói bây giờ đều là thật. Em trai và mẹ tôi đều vô tội, xin các anh hãy nhắm mắt làm ngơ”
Tần Tấn Tài nhìn Vương Bích Vân dập đầu muốn chảy cả máu thì nhíu mày: “Anh hai, giờ phải làm sao đây?”
Lệ Hữu Tuấn nhìn qua chiếc di động bị ném ở bên cạnh thì nói: “Vậy cứ làm như cô ta nói đi” Các vệ sĩ ngay sau đó đã hiểu ý anh, bọn họ bước lên và kéo Vương Bích Vân ra ngoài Tân Tấn Tài nhíu mày nói tiếp: “Anh cứ để chuyện này trôi qua vậy sao? Chuyện này không hề giống phong cách làm việc của anh”
Lệ Hữu Tuấn bước lên vài bước nhìn cái điện thoại. Anh nhìn thấy màn hình điện thoại còn đang trong trạng thái cuộc gọi với một số điện thoại không tên.
Anh khom lưng nhặt chiếc điện thoại di động lên và trả lời: “Đã có người không muốn cô ta nói ra thì chúng ta có hỏi cũng không ích gì” Nói xong anh ấn tắt cuộc gọi.
Đầu bên kia điện thoại, Tô Bích Xuân khi nghe thấy giọng nói của Vương Bích Vân thì trong lòng đầy sợ hãi. Nhưng khi nghe được câu cuối cùng Lệ Hữu Tuấn nói ra thì cô ta lại thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao thì số điện thoại cô ta đang dùng cũng chỉ là sim rác, cho dù Lệ Hữu Tuấn có truy tìm thì cũng không thể tìm ra manh mối gì.
“Bốp: Lại có một âm thanh sắc bên vang lên, roi da trên tay cô ta quất mạnh xuống.
Nửa thân trên của Vương Tiến Phát bị dây xích quấn quanh, ông ta sung sướng rên nhẹ Tô Bích Xuân duỗi chân ra trước mặt Vương Tiến Phát, ông ta thấy vậy liền vồ lấy liếm láp: “Bích Xuân, em thật đẹp, không những thế còn vô cùng thơm thơ, chỉ cần em đồng ý ngủ với anh thì anh sẽ hầu hạ em hết lòng, em muốn cái gì anh đều cho cái đó.”
Tô Bích Xuân lạnh lùng liếc nhìn Vương Tiến Phát đang quỳ xuống trước mặt mình như một con chó. Ông ta đúng là thứ rác rưởi, để cho cô ta lợi dụng là tốt rồi, lại còn dám cả gan muốn ngủ với cô ta. Chuyện này đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Nếu không phải cô ta thấy ông còn có chút giá trị để lợi dụng thì đến cả tư cách liếm giày cô ta thì ông ta cũng không có.
Chuyện liên quan đến Vương Bích Vân tạm thời chấm dứt, Tô Kim Thư đành yên lặng bỏ qua. Chỉ là còn rất nhiều điều khiến cô cảm thấy khó hiểu.
Nếu Vương Tiến Phát không phải là cha của con thì rốt cuộc người đó là ai? Chẳng lẽ còn có một người khác tối hôm đó điên cuồng suốt đêm với cô?
Sáng sớm hôm nay Tô Kim Thư vẫn còn suy nghĩ đến chuyện này nên cô có hơi lơ đãng, thậm chí tiếng chuông điện thoại vang lên cô cũng không chú ý.
“Reng reng: Tiếng chuông điện thoại không ngừng kêu lên.
“Bác sĩ Tô, điện thoại cô kêu nãy giờ kìa.”
Có một y tá ngoài cửa thò đầu vào nhắc nhở cô.
“Xin ôi nghe rồi” Tô Kim Thư vội vàng cầm điện thoại lên.
Trên màn hình hiển thị một số điện thoại xa lạ, cô bấm máy nghe và nói: “Xin chào”
Đầu bên kia điện thoại vọng ra một mớ tạp âm ồn ào nhưng không có ai nói chuyện.
Chẳng lẽ là một cuộc gọi trêu đùa?
“Xin chào”
Tô Kim Thư lại mở miệng nói: “Nếu không có gì để nói thì tôi cúp máy đây”
“Chờ đã Kim Thư… Là mình, là mình” Đầu bên kia là giọng của Lâm Thúy Vân. Cô ấy tận lực nói nhỏ, giọng điệu vô cùng lén lút cẩn thận, hoàn toàn khác với phong cách tùy tiện hãng ngày.
Tô Kim Thư nghỉ hoặc hỏi: “Thúy Vân, có chuyện gì à?”
“Kim Thư… Có khả năng mình phải ra nước ngoài trốn tránh một thời gian. Hiện tại mình đang ở sân bay, mình gọi để báo với cậu rằng mình vẫn an toàn. Cậu phải nhớ, mặc kệ là ai hỏi mình đi đâu thì cậu đều phải trả lời là không biết, được chứ?”
Tâm trạng Tô Kim Thư lập tức khẩn trương lên: “Thúy Vân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Mình… Kim Thư, có thể mình đã bị người ta hãm hại.
“Cái gì?”
“Lần đầu tiên của mình có thể đã bị cướp tồi “Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra. Cậu nói rõ cho mình xem”
“Chính là ngày hôm đó, trong bữa tiệc đính hôn của Cố Đức Hiệp và Liễu Mộng Oánh, ly rượu Tô Bích Xuân đưa cho mình khẳng định có vấn đề. Sau khi uống xong thì mình thấy khó chịu trong người, mình mơ mơ màng màng trốn vào nhà vệ sinh nam. Rồi tự nhiên có một người đàn ông xông vào.”
“Cho nên, hai người đã..” Tô Kim Thư không dám tin mà che miệng lại “Cụ thể có hay không… Nói chung là mình không nhớ rõ. Nhưng đại khái là có khả năng đó.”
Lâm Thúy Vân cúi đầu nhìn qua dấu hôn xanh đỏ trên cổ mình, cô ấy bực tức nói: “Tiếc nhất chính là cả một quá trình như vậy mình không cảm thấy gì hết. Dù gì cũng là lần đầu của mình, đã vậy còn không biết là làm với ai, thực sự là quá thiệt thòi.”
Khuôn mặt Lâm Thúy Vân hơi tái, cô nói tiếp: “Hức… Hôm đó mình mơ mơ màng màng nên không thấy rõ khuôn mặt người đàn ông đó. Nhưng mà, mình nhớ máng máng là mình đã dùng gạt tàn đập lên đầu anh ta. Mình còn nhớ anh ta đã chảy rất nhiều máu, còn mặt đầy sát khí bảo nhất định phải giết mình. Mình sợ quá nên quyết định ra nước ngoài trốn.”
“Cậu nói… khuôn mặt người đó trông như thế nào cậu cũng không nhớ sao?”
Tô Kim Thư rất bất ngờ, rồi sau đó cô thấy hơi áy náy: “Thúy Vân, xin lỗi cậu, nếu không phải mình đã.
“Không có liên quan đến cậu. Cậu chờ đó, khi trở vê mình nhất định sẽ đánh chết con chó Tô Bích Xuân. Máy bay sắp cất cánh rồi, mình cúp máy trước đây, tạm bi.
“Này..” Tô Kim Thư còn định nói thêm gì đó thì thì đầu dây bên kia đã cúp máy rồi. Cô nhìn con số hiển thị trên màn hình, trong lòng bỗng dưng nặng trĩu.
Nói qua nói lại, nếu ngày đó Lâm Thúy Vân không phải vì muốn bảo vệ cô thì đã không uống ly rượu đó. Mà nếu không uống ly rượu đó thì cũng đã chẳng có chuyện ngày hôm nay…
“Kim Thư, Tô Kim Thư” Một bàn tay thô to vẫy vẫy trước mắt cô.
Tô Kim Thư lấy lại tinh thần, cô nhìn thấy khuôn mặt điển trai của Nhan Thế Khải đã gần ngay trước mắt thì hoảng sợ kêu lên: “Đàn anh.”
Nhan Thế Khải nhíu mày nhìn cô: “Kim Thư, dạo gần đây em luôn mất hồn mất vía như vậy, có phải đã có chuyện gì rồi hay không?”
Chuyện Tô Duy Hưng bị bắt cóc trừ Lệ Hữu Tuấn ra thì không còn ai biết cả. Nhan Thế Khải tất nhiên cũng chẳng biết gì.
“Không có gì đâu, chắc là do nghỉ ngơi không đủ.”
“Kim Thư, trước kia hễ có việc gì là em đều kể cho anh nghe.” Nhan Thế Khải nhìn chăm chằm vào Tô Kim Thư.
Tô Kim Thư bị nhìn thì có chút chột dạ.
Cô cố tình làm lơ câu hỏi của anh ấy, sau đó nhìn anh ấy rồi nói: “Đàn anh, anh bất ngờ đến tìm em là có chuyện gì sao?”
Nhan Thế Khải thấy cô không có ý định tâm sự với mình, thì trong mắt hiện lên một nét tối tăm. Nhưng rồi ngay sau đó anh ấy lại tươi cười trả lời cô: À quên chuyện em nói với anh tuần trước nhỉ?”
Nhan Thế Khải vừa nói vừa lấy từ trong túi ra hai tấm vé xem phim rồi đặt chúng lên bàn làm việc.