Chương 184: Nguy hiểm đến tính mạng
“Nếu đã nói như vậy, vậy thì cô đi theo chúng tôi một chuyến. Bác sĩ ở phòng cấp cứu muốn hỏi cô một vài vấn đề về tình hình ở hiện trường”
Nói xong, nhân viên cứu hộ kia phân tích một chút rồi kéo Tô Kim Thư lên xe cấp cứu.
Hơn mười phút sau, Liêu Minh Hoa được đưa đến phòng cấp cứu.
Bác sĩ kiểm tra sơ bộ một chút, xác định là bị viêm ruột thừa cấp tính, phải phẫu thuật ngay lập tức.
Cửa phòng cấp cứu bị đẩy ra, một bác sĩ đeo khẩu trang bước ra: “Nếu muốn tiến hành phẫu thuật, phải có người bảo hộ ký tên?
Tô Kim Thư do dự một chút: “Tôi đã dùng điện thoại của cô ấy để gọi cho người nhà đến, nhưng không ai nghe cả”
Không chỉ có như vậy, khi cô liên lạc cho bố mẹ Liễu Minh Hoa, nói sơ qua tình hình, bố cô ta lại chửi ầm lên, nói là cô ta chết ở bên ngoài cũng được, tuyệt đối không cần cứu cô ta.
“Nhưng nếu như không có người ký tên, sẽ không được tiến hành mổ, nhưng vẫn phải trả tiền thuốc men.”
Bác sĩ nhìn chăm chăm Tô Kim Thư mà nói từng chữ rõ ràng.
“Bây giờ cô ta đã ngất đi rồi, thật sự nếu không được mổ, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng”
Tô Kim Thư do dự một lát: “Thế này đi, không thì để tôi ký tên cũng được, tiền thuốc thì tôi cứ trả trước đã.”
Trong tài khoản của Liễu Minh Hoa không còn nhiều tiền, vừa rồi cô đi làm thủ tục đã nhìn thấy.
Bác sĩ nhìn cô một cái: “Quan hệ của hai người cũng được đấy”
Tô Kim Thư đứng bên ngoài phòng phẫu thuật, nhìn thấy đèn trong phòng đã sáng, nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Dù sao thì cũng là một mạng người Cho dù cô có chút nghỉ ngờ đối với Liễu Minh Hoa, cũng không thể thấy chết mà không cứu.
Bởi vì cô là bác sĩ, cô biết nếu như viêm ruột thừa cấp tính không được xử lý kịp thời, ra có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Nửa giờ sau, đèn trong phòng phẫu thuật tắt.
Liễu Minh Hoa được đẩy ra.
Tô Kim Thư đi tới: “Bác sĩ, tình hình thế nào rồi?”
“Chỉ là một phẫu thuật nhỏ, cô ta nghỉ ngơi vài ngày là sẽ ổn thôi”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Tô Kim Thư quay đầu nhìn qua, Liễu Minh Hoa bây giờ vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh.
“Chỉ là làm sao lại có thể bị viêm ruột thừa cấp tính được cơ chứ”
Bác sĩ nhíu mày: “Uống nhiều rượu như vậy, bị viêm ruột thừa vẫn còn nhẹ đấy”
Là bởi vì uống nhiều rượu mà bị sao.
Tô Kim Thư nhíu mày: Theo lý mà nói, với hiểu biết của Liễu Minh Hoa về rượu mà nói, chắc hẳn cô ta không nên uống mới đúng, dù sao thì cô ta cũng học y.
Liễu Minh Hoa cần phải phải nãm viện trong ba ngày để theo dõi tình hình.
Tô Kim Thư thay cô ta đi thu xếp các thủ tục, thì điện thoại vang lên.
Là Lâm Thúy Vân gọi.
Tô Kim Thư ra khỏi phòng, ấn vào nút nghe.
Chỉ là cô chưa kịp mở miệng nói gì, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói yếu ớt của Lâm Thúy Vân.
“Kim Thự, cứu…”
Tô Kim Thư bị dọa cho đứng hình, mặt cô bỗng chốc thay đổi, hoảng sợ mở miệng: “Thúy Vân, làm sao vậy? Cậu đừng làm mình sợ”
“Mình đến tháng…”
Lâm Thúy Vân và cô có cùng một cái tật xấu đó là bị đau bụng khi đến tháng, cái này Tô Kim Thư hiểu rõ.
Hơn nữa với mức độ của cô ấy, thậm chí còn hơn mình.
Mỗi lần đến tháng là giống như chết đi sống lại, chỉ năm trên giường không thể động đậy được, chỉ có thể dùng thuốc giảm đau mới có thể đỡ được.
“Bây giờ cậu đang ở cùng ai?”
“Mình, mình đang ở cầu thang trong trường học, mẹ nó… Vốn là muốn xin phép nghỉ, kết quả lại là giờ học của Lục Mặc Thâm, căn bản là không cho mình xin phép nghỉ…”
Âm thanh của Lâm Thúy Vân càng lúc càng bé.
Tô Kim Thư vội vàng nói: “Cậu ở đó chờ mình, mười phút sau mình sẽ đến đó.”
Sau khi cúp điện thoại, Tô Kim Thư đi vào phòng bệnh dặn dò y tá kia, sau đi đi ra cửa.
Cô vừa mới đi, Liêu Minh Hoa nằm trên giường từ từ tỉnh lại.
“Cô gái, cô đã tỉnh rồi? Cô gái vừa đưa cô vào đây là bạn của cô sao? Cô ấy cũng thật tốt, giúp cô làm thủ tục, lại trả tiền thuốc cho cô nữa”
Ý tá vừa cúi đầu đổi thuốc cho cô, vừa lải nhải nói.
Trên mặt Liễu Minh Hoa không có nhiều biểu cảm cho lắm Nếu như Thế Khải không thích Tô Kim Thư, có lẽ các cô còn có thể trở thành bạn bè.
Chỉ tiếc là, có một số việc không như mình mong muốn.
“Cô gái, cô thấy thế nào rồi? Người trẻ như các cô tốt nhất là nên uống ít rượu thôi, đừng có mà coi thường cơ thể mình”
Y tá quan tâm nói Nhưng không ai ngờ, vậy mà Liễu Minh Hoa lại lạnh lùng trừng mắt với cô ấy một cái.
“Cô có biết cô rất phiền phức không.”
Biểu cảm trên khuôn mặt người y tá cứng đờ lại, cau mày xoay người bỏ đi.
Liễu Minh Hoa nhìn miệng vết thương trên bụng mình, trong mắt hiện lên một vẻ tàn nhẫn cười rộ lên.
“Cũng may chỉ là nửa bình rượu, thế này, Tô Kim Thư khẳng định sẽ không bao giờ nghi ngờ mình đứng sau phá rối.”
“Reng reng reng.
Tiếng chuông báo hết giờ học vang lên.
Những tiếng cãi nhau, âm ï nhốn nháo ở cầu thang phòng học, nhanh chóng im lặng, Mọi người nghiêm túc đứng ở trước cửa chính, một đám người cổ vươn dài ra thò mặt ra ngoài cửa sổ xem: “Giáo sư Lục sao còn chưa đến vậy chứ”
“Chính là đã đến muộn hơn mười giây”
“A, chúng ta lại bớt đi mười giây được ngắm anh ấy, thật là chán quá đi”
Lâm Thúy Vân mệt mỏi, sắc mặt trắng bệch dựa vào bàn.
Nghe mấy người kia khe khẽ nói nhỏ, biểu cảm trên mặt vô cùng khinh thường: “Thật là một đám mê trai”
“Đến rồi, đến rồi, mọi người nhìn đi, giáo sư Lục đến rồi”
“Trời ơi, anh ấy đúng là đẹp trai đó đi, như vậy mới có khí chất chứ.”
Trong đôi mắt đầy ngưỡng mộ của các nữ sinh viên, Lục Mặc Thâm vẫn bước đi rất vững vàng, lập tức đi tới chỗ bục giảng.”
Theo thói quen lấy tay nâng cặp kính lên, giọng nói anh ta trầm ấm: “Bây giờ bắt đầu vào học, có ai nhớ giờ trước tôi đã giao bài về nhà là gì không?”
Trong phòng học lập tức có người lên tiếng: “Tổng kết”
“Tốt lắm.”
Lục Mặc Thâm gõ tay xuống mặt bàn, ánh mắt đang đảo qua một lượt cả lớp: “Bây giờ tôi sẽ kiểm tra miệng, gọi đến tên ai, người ấy đứng lên trả lời cho tôi.”
Lục Mặc Thâm hạ giọng nói xuống, trong nháy mắt mọi người ngồi thẳng lưng.
Đọc nhiều sách như vậy, là vẫn chờ mong được giáo sư gọi một lần lên để trả lời vấn đề.
Ngón tay thon dài rõ từng khớp xương, nhẹ nhàng di chuyển trên sổ danh sách.
Cuối cùng, lại chọn chính xác một cái tên quen thuộc có mặt trên tờ danh sách này.
Đôi môi mỏng nhẹ nhàng nói: “Lâm Thúy Vân”
Mẹ nót Lâm Thúy Vân cảm thấy đầu mình nứt toác ra.
“Em lên đây, mau đem những kiến thức tôi đã dạy ra đây tổng kết lại một chút”
Lục Mặc Thâm ngẩng đầu, nhìn đến vị trí ngồi cuối cùng của phòng học cạnh cầu thang.
Khuôn mặt tươi cười của Lâm Thúy Vân đen như đít nồi.
Cô khẳng định mình và tên Lục mặc Thâm kia có mối thâm thù đại hận nào đó.
Tổng kết cái chó gì Cả tiết học cô cũng không có lắng nghe, lên bảng tổng kết cho anh ta?
Lâm Thúy Vân vất vả ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt đầy sự ghen tị của các nữ sinh trong lớp.
Một phút đồng hồ trôi qua, trong phòng học vẫn im lặng không có tiếng động gì.
Lục Mặc Thâm đứng trên bục giảng, cặp mắt đào hoa kia không có tức giận mà chớp mắt.
Đầu ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.