Chương 560: Đừng có cho mặt mũi lại không biết xấu hổ
Không sai, sau khi cô và Bạch Ninh Hương nói chuyện với nhau, bất kỳ quyết định nào mà cô đưa ra cũng sẽ hợp tình hợp lý, và cô sẽ không hối hận.
Lệ Hữu Tuấn nhíu mày: “Anh không yên tâm về em”
Tô Kim Thư chỉ tay về phía chiếc xe bên đường: “Anh lên xe trước, em và dì sẽ đứng bên ngoài xe nói chuyện. sau năm phút em sẽ lên xe, em đảm bảo sẽ không chậm trễ một giây. Được không?”
Lệ Hữu Tuấn quay đầu nhìn Bạch Ninh Hương, thì phát hiện bà ta đang nhìn mình với vẻ mong chờ: “Hữu Tuấn, Kim Thư đã đồng ý rồi Lệ Hữu Tuấn đưa tay ra nhéo vào mặt cô một cái: “Chỉ năm phút thôi đây”
Tô Kim Thư gật đầu.
Hai người phụ nữ đưa mắt nhìn theo cho đến khi Lệ Hữu Tuấn lên xe, Tô Kim Thư mới quay đầu nhìn về phía Bạch Ninh Hương.
Ánh mắt của cô đầy vẻ thản nhiên, nhưng trái lại Bạch Ninh Hương lại thở dài bất lực: “Tôi thật sự chưa từng nghĩ qua, con trai mình lại có một ngày đối xử với một người phụ nữ đến mức say mê như vậy”
Tô Kim Thư cười một cách thản nhiên: “Còn dì thì sao? Chẳng lẽ từ lúc ban đầu dì kết hôn với chú không phải là thật sự thích nhau sao?”
Sắc mặt của Bạch Ninh Hương bỗng thay đổi đi vài phần, lúc đầu bà kết hôn với Lệ Trí Thần chỉ là một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối.
Hai người họ thuận lợi kết hôn, mà không có bất cứ trở ngại nào.
Vì thế tình cảm giữa họ không có trải qua quá nhiều thăng trầm, nhưng mà chỉ sợ không thể chịu đựng những sóng gió quá lớn.
“Cô không cần thiết phải đem chuyện này ra chế nhạo tôi, hôm nay tôi đến đây chỉ là muốn xin lỗi cô”
Bạch Ninh Hương nhìn Tô Kim Thư, mặc dù trong miệng bà ta nói muốn xin lỗi, nhưng lưng vẫn còn thẳng tắp, ánh mắt vẫn còn mang đầy vẻ kiêu ngọa.
Lúc này trong lòng Tô Kim Thư đã có cân nhắc: “Dì à, hôm nay dì thật sự đến xin lỗi cháu sao? Chứ không phải là bởi vì cho.
tôcháui một bước đệm xuống, sau đó để Lệ Hữu Tuấn quay về nhà họ Lệ. Hoặc là nói đúng hơn, là vì để đứa bé trong bụng cháu quay trở về nhà họ Lệ?”
Sắc mặt Bạch Ninh Hương liền thay đổi, trong lòng bà ta cực kì kinh ngạc, tuyệt đối không ngờ tới Tô Kim Thư vậy mà lại nhìn thấu suy nghĩ trong lòng bà ta.
Bởi vì trước khi đến, bà ta đã nói chuyện điện thoại với Lệ Trí Thần, và ý định của Lệ Trí Thần là muốn bà ta cúi đầu, nhún nhường Tô Kim Thư một bước.
Tô Kim Thư là một cô gái vô cùng hiểu chuyện, chỉ cần cho cô ta đủ mặt mũi, cô ta nhất định sẽ không tiếp tục làm cho Lệ Hữu Tuấn khó xử nữa.
“Nhưng thật đáng tiếc, dì có cho cháu bậc thang, cháu cũng sợ là không thể bước xuống”
Bạch Ninh Hương liền thay đổi sắc mặt.
“Cô nói cái gì?”
“Thật ra cháu đã sớm có tính toán, chỉ là Lệ Hữu Tuấn đang ở bên cạnh, nên có vài lời khó nói ra, cháu không có cách nào trực tiếp nói với dì. Đứa con gái đã mất đã trở thành chấp niệm của dì, trước khi tại nạn ô tô năm đó được điều tra rõ, cháu không hy vọng dì có.
thể thay đổi cách đối xử với anh trai cháu.
Mặc dù cháu tin rằng, anh trai cháu không sai”
“Cô nói cái gì? Cô dám nói anh ta không sai Vậy chẳng lẽ con gái bảo bối của tôi sai sao? Con bé lương thiện như vậy, nó thì sai chỗ nào chứ?”
“Hai lần trước dì đối với cháu luôn nổi lên sát tâm, cháu không cho rằng cháu cùng dì về nhà họ Lệ, an toàn của cháu sẽ được đảm bảo. Hơn nữa, cháu tuyệt đối sẽ không để con mình trở thành con rối cho người khác điều khiển, nó sẽ sống theo cách sống của riêng nó.
Lần này Bạch Ninh Hương sắc mặt đã trở nên cực kì khó coi: “Tô Kim Thư, cô đừng có không biết xấu hố!”
“Dì à, bất luận là như thế nào, cháu hôm nay cũng vẫn cảm ơn dì đã tự nguyện đến đây.
Nếu như hôm nay gì không đến, cháu cũng sẽ đi tìm dì, để cho dì sớm mà xóa bỏ đi cái ý nghĩ trong đầu kia. Hoặc là đợi một ngày nào đó, dì thật sự xóa bỏ đi chấp niệm trong lòng, cháu có lẽ sẽ dẫn con đến thăm dì”
Sau khi nói xong lời này, Tô Kim Thư trực tiếp xoay người rời đi.
Bạch Ninh Hương sớm đã tức giận đến mức toàn thân đều phát run: “Tô Kim Thư, cô dám..”
Tô Kim Thư dường như giữa chừng nhớ ra điều gì, liền quay đầu lại nói: “Dì à, cháu vẫn còn lời muốn nói. Dì đã giết cháu hai lần, vậy mà cháu vẫn bình an đứng ở đây. Cháu khuyên dì tốt nhất là đừng có ý định giết cháu lần thứ ba, nếu không dì sẽ hoàn toàn mất đi con trai và cháu nội của mình”
Nói xong, cô xoay người bước về phía xe của Lệ Hữu Tuấn.
Lần này, cô bước đi một cách thận trọng, không có một chút do dự.
Bóng dáng đó quá mức tuyệt tình, Bạch Ninh Hương sớm đã tức giận đến mức toàn thân run rấy, xém chút nữa là không kiềm chế được cảm xúc của mình mà lao về phía cô.
Trước khi bà tới đây, đã từng nghĩ qua cuộc nói chuyện giữa bà và Tô Kim Thư sẽ xảy ra những chuyện gì.
Thế nhưng bà không thể nào lường trước được, nhìn thì có vẻ là một cô gái yếu đuổi nhu nhược, vậy mà lại kiêu ngạo đến như vậy.
Dáng vẻ lúc nấy của cô ta, căn bản là là không đặt người mẹ chồng như bà ta vào trong mắt.
Mặc dù chính mình là người muốn giết cô ta, bà ta hối hận rôi!
Bà chủ động gọi điện cho Tư Vũ Chiến, hy vọng anh ta có thể bỏ qua cho Tô Kim Thư.
Bởi vì cháu nội bà ta còn đang lưu lạc ở bên ngoài, ngay cả chuyện của Tô Duy Nam bà cũng không cùng cô tính toán, tại sao lại còn ở đây gây hấn với người khác?
Bên trong chiếc Rolls Royce màu đen, Lệ Hữu Tuấn luôn quan sát tình trạng của hai người phụ nữ bên ngoài kể từ khi lên xe.
Khi anh nhìn thấy Tô Kim Thư bước đến, lập tức đẩy cửa bước xuống.
Quan sát cô một lượt từ trên xuống, anh cần phải bảo đảm rằng cô không xảy ra vấn đề gì: “Không sao chứ?”
Tô Kim Thư cảm thấy có chút buồn cười, cô lắc đầu: “Em không sao”
Lệ Hữu Tuấn thậm chí còn chẳng nhìn về phía Bạch Ninh Hương: “Lên xe thôi”
Bạch Ninh Hương chỉ có thể mở to mắt nhìn Lệ Hữu Tuấn ôm Tô Kim Thư lên xe, sau đó cũng không quay đầu lại mà lập tức rời khỏi.
“Chết tiệt! Chết tiệt…”
Bạch Ninh Hương tức giận đập chiếc túi xách trong tay xuống đất.
Nhưng sau khi tức giận, tỉnh táo lại thì lại là khóc lên đầy bi thương.
Phải làm sao bây giờ? Lần này bà chạy đến thành phố Ninh Lâm là để đưa Lệ Hữu Tuấn Và Tô Kim Thư quay về.
Nếu như lần này không thể đưa bọn họ trở về, ông cụ Lệ nhất định không cho bà ta bước vào cổng lớn nhà họ Lệ.
Bạch Ninh Hương căng thẳng mà nhíu mày.
Không được, bà ta nhất định phải nghĩ ra cách.
Bên trong chiếc Rolls Royce màu đen, Lục.
Anh Khoa đang lái xe phía trước, Tô Kim Thư và Lệ Hữu Tuấn thì ngồi ở hàng ghế sau.
Xe đi hết một đường, trong xe vẫn là một mảng yên lặng.
Không biết là trôi qua bao lâu, Tô Kim thư ngẩng đầu nhìn về phía Lệ Hữu Tuấn: “Anh Lệ thân mến, chẳng lẽ anh một chút cũng không hiếu kì là em và dì đã nói những chuyện gì sao?
“Nếu như là chuyện quan trọng, em đương nhiên sẽ nói cho anh biết. Em không nói với anh, đương nhiên chẳng phải chuyện gì quan trọng Tô Kim Thư tựa đầu vào ngực Lệ Hữu Tuấn, đưa tay vẽ vòng tròn trên ngực anh: “Nhưng mà, em vừa mới làm dì tức giận”
“Em còn có bản lĩnh này sao?”
Tô Kim Thư nghe xong câu này liền lập tức không vui, cô ngồi dậy rút khỏi vòng tay của anh.
Thế nhưng đã bị cánh tay mạnh mẽ cũng anh ôm chặt lấy, không để cô di chuyển.
Cô tức giận ngẩng đầu lên nhìn anh: “Tại sao anh Lệ lại không tin em chứ, xem thường em có phải không?”
“Đương nhiên không phải, bất luận em đưa ra quyết định gì, anh đều ủng hộ em”