Chương 153: Cướp mất người phụ nữ của tôi?
“Hình như bây giờ em đã quên những gì tôi từng nói rồi.”
“Anh đã nói nhiều điều như vậy, làm sao mà tôi biết được anh muốn nói đến câu nào.”
Tô Kim Thư cắn môi, giọng nói yếu ớt.
“Vậy hôm nay tôi sẽ nhắc lại cho em một lần nữa.”
Lệ Hữu Tuấn đứng trước cửa sổ sát đất của tòa nhà trụ sở chính của tập đoàn Lệ Thiên, ánh mắt sâu thẳm, mang toàn bộ khung cảnh thành phố Ninh Lâm vào trong mắt: “Một khi đã bước vào địa ngục này của tôi, đến chết cũng đừng nghĩ đến chuyện đi ra”
Giọng nói anh rõ ràng là rất trầm và chậm rãi, thế nhưng khi Tô Kim Thư nghe vào tai lại khiến cô phải giật nảy mình “Tối nay khi tôi về nhà mà không thấy em thì tự mình gánh chịu hậu quả nhé.”
“Lệ Hữu Tuấn, anh.. “
“Xem ra dạo này tôi thực sự đã chiều hư em rồi. Nếu em bằng lòng, tôi không ngần ngại cho em mở mang kiến thức một chú, xem khi một người đàn ông muốn có được một người phụ nữ, anh ta có thể không từ một thủ đoạn nào.”
Tô Kim Thư còn chưa kịp nói thì điện thoại đã bị cúp máy.
Lệ Hữu Tuấn ném điện thoại lên bàn làm việc, quay đầu liếc nhìn mấy người đang đứng cách đó không xa: “Nói tiếp đi.”
“Lần này, về việc hợp tác với tập đoàn Lục Dương, đối phương đã đưa ra bản kế hoạch, đầu tiên là làm một bộ phim truyền hình với nhân vật nữ chính trong trang phục cổ trang”
“Mời Lê Duyệt Tư à?”
“Là nữ minh tinh số một, Lục Mặc Thâm đã chỉ đích danh phải dùng cô Lê, chỉ có điều, cô Lê thực sự có sức ảnh hưởng, vì vậy các giám đốc điều hành khác cũng không có ý kiến phản đối.”
Lệ Hữu Tuấn không nói, cầm lấy tài liệu, ký tên và xua tay đi.
“Ông chủ, hôm nay mợ chủ xuất viện, có cần đến đón không?”
Lệ Hữu Tuấn còn chưa nói gì, cánh cửa văn phòng đã được một người đẩy vào.
Âm thanh như thể muốn ăn đoàn kia cũng vang lên theo sau: “Đương nhiên là cần rồi, cái này còn cần phải nói hay sao?”
Tần Tấn Tài cởi áo khoác trắng bước vào, cười tửm tỉm đi đến, chào hỏi bọn họ.
Lệ Hữu Tuấn lại lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Không cần.”
“Anh hai, chẳng lẽ anh không biết khi một người bị bệnh, cho dù là thể hay tinh thần cũng đều là những thứ dễ bị tổn thương nhất. Đây thật sự là thời cơ tốt để anh quan †âm ân cần, sao có thể lãng phí được chứ?”
Sắc mặt của Lệ Hữu Tuấn lạnh tanh: “Anh làm gì cần em phải dạy hay sao?”
“Em nào có dám dạy dỗ anh chứ? Chỉ là em nhắc nhở anh, anh lạnh lùng như vậy, chắc hẳn chị dâu phải tổn thương đau lòng lắm”
“Cô ấy có tổn thương hay không thì cũng có mắc mớ gì đến em?”
Tân Tấn Tài bĩu môi, cực kỳ miễn cưỡng ngậm miệng lại.
Khi Lê Duyệt Tư gặp tai nạn thì anh bận trước bận sau Chị dâu xuất viện, vậy mà anh cũng không có chút ân cần nào cả.
Thể hiện rõ việc anh nhất định chỉ tuân theo quy củ, nề nếp như thường lệ thôi hay sao?
Thật là không biết xấu hổi Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng trừng mắt nhìn anh ta: “Có chuyện gì thì nói nhanh lên, nói xong rồi thì mau biến đi.”
Tần Tấn Tài vô cùng phiền muộn: “Anh hai, anh không thể nào đối xử nhẹ nhàng với em một chút được hay sao? Nói như thế nào thì em cũng vì anh mà làm việc đó mà”
Lệ Hữu Tuấn nhìn không chớp mắt: “Em là phụ nữ à?”
“Chị dâu là phụ nữ mà cũng chưa từng được thấy anh nhẹ nhàng hơn một chút.”
Tần Tấn Tài nhỏ giọng, thì thào nói, đổi lại là ánh mắt sắc lẹm lạnh lùng của Lệ Hữu Tuấn.
“À, về chuyện kia, em đã liên hệ với nhóm cố vấn của em rồi. Họ nói rằng ở Đại Lợi có một cơ quan có thẩm quyền về khoa não bộ, ở đó sẽ có người đến để chuẩn bị kế hoạch phẫu thuật thay cho Tô Duy Nam.”
“Nói xong rồi à?”
“Cũng không còn gì nhiều nữa.”
“Còn không mau cút đi?”
Tân Tấn Tài ngẩn người ra.
Anh ta buồn bực đi ra ngoài, quay đầu lại và nhìn lướt qua một lượt mọi thứ sau lưng: “Người ta đều nói rằng trái tim của phụ nữ như là kim dưới biển. Em lại nghĩ rằng tâm tình này của anh hai mới thật sự là thứ người ta khó có thể nắm bắt.”
“Thế nhưng ít nhất trong mắt em, ông chủ vẫn luôn luôn tận tâm với vợ, và vẫn luôn ghét bỏ vợ mình như trước đây…”
Tân Tấn Tài nói: Đúng là một ngày chết tiệt.
Buổi đêm, vào khoảng mười một giờ ba mươi phút, xe của Lệ Hữu Tuấn đi vào bãi đỗ xe của biệt thự.
Đèn trong phòng ngủ trên tầng hai không bật, một màu đen thui Lệ Hữu Tuấn cau mày, sắc mặt hơi tối sâm lại một chút.
Sau khi đỗ xe xong, anh bấm chuỗi mật khẩu để mở cửa.
Cánh cửa mở ra, phòng khách ở tầng một vẫn còn tối om.
Chết tiệt, người phụ nữ đó thực sự không quay lại sao?
Cô đúng là ăn gan hùm mật gấu rồi, đến mức không để ý đến những gì anh đã nói chiều nay nữa.
Sự độc ác, tàn nhẫn bao quanh cả người anh, Lệ Hữu Tuấn đang định quay lại và đi ra ngoài Nhưng tay anh vừa mới chạm vào tay nắm cửa thì đột nhiên anh nghe thấy một tiếng động nhỏ vang lên sau lưng anh Ngay sau đó, một giọng nói hoang mang vang lên: “Lệ Hữu Tuấn, là anh sao?”
Tay Lệ Hữu Tuấn hơi dừng lại rồi bật đèn lên.
Phòng khách ngay lập tức bừng sáng, anh quay lại.
Nhìn thoáng qua, anh thấy Tô Kim Thư đang quỳ một chân trên ghế sô pha, hai tay dụi mắt, bộ dạng trông như vừa mới ngủ dậy.
Sự tức giận trong lòng anh đã dập tắt một phần sau khi nhìn thấy cô.
Lệ Hữu Tuấn bước tới: hèo sao? Có cần em phải tiết kiệm tiền điện không?”
Giọng anh vẫn cực kỳ lạnh lùng như mọi khi, Tô Kim Thư vẫn đang hậm hực trong lòng: €ó phải anh vẫn còn giận hay không?
Sau khi cô quay lại, ban đầu Lâm Mộc bảo cô về phòng nghỉ ngơi, nhưng cô vẫn cố chấp muốn đợi ở đây.
Cô muốn đợi Lệ Hữu Tuấn về để nói rõ ràng mọi chuyện.
Ai mà ngờ đang đợi thì ngủ quên mất.
Căn phòng yên tĩnh đến chết người.
Hơi thở của Lệ Hữu Tuấn phả vào mặt cô, khuôn mặt của cô nóng lên, không khỏi run nhè nhẹ.
“Tô Kim Thư, ta thật sự đã đánh giá thấp em rồi”
“Tôi không thể bỏ mặc, để mặc kệ cậu ấy được. Dù sao thì việc cậu ấy gặp sự cố ít nhiều cũng có liên quan đến tôi.”
“Em thích cái thằng nhóc đó à?”
Chắc hẳn là cô thích lắm đấy?
Nếu không thì cô cũng sẽ không to gan đến mức dám phản kháng lại anh.
“Cướp mất người phụ nữ của tôi, chắc là cậu ta muốn thử sức bản thân một chút, xem ngày mai, cậu ta còn có thể được nhìn thấy mặt trời nữa hay không.”
Lệ Hữu Tuấn nói ra những lời này, rồi xoay người đi ra ngoài.
Tô Kim Thư vội vã: “Lệ Hữu Tuấn, anh đứng lại đó cho tôi!”
Bước chân của người đàn ông cũng nghe theo, dừng lại: “Sao nào? Em tưởng rằng em lớn tiếng thì tôi sẽ đổi ý hay sao? Em nên biết rằng cái tin nhắn kia đã khiến cho tôi rất khó chịu rồi.”
Tô Kim Thư vội vàng chạy đến và ngăn anh lại: “Tôi xin lỗi anh về chuyện tin nhắn.
Nhưng còn về Lâm An Nguyên, vì cậu ấy muốn bảo vệ danh tiếng của tôi nên mới xảy ra tranh chấp với Lê Duyệt Tư. Cậu ấy không có cố ý. Xét cả về tình lẫn lý thì tôi đều không thể bỏ mặc cậu ấy được. Lệ Hữu Tuấn, tôi xin anh, đừng làm liên lụy đến cậu ấy có được không? Nếu như tôi đã lỡ chọc giận anh, có chuyện gì thì anh cứ đổ hết lên đầu tôi là được.”
“Đổ lên đầu em sao? Em còn định dùng thân thể của mình để trao đổi với tôi vì bao nhiêu người đàn ông nữa?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Kim Thư tái mét đi, trong thoáng chốc, cô không biết nên nói cái gì cho phải.