Chương 447: Sinh thêm một đứa nữa?
‘Yêu đương với Lục Mặc Thâm rồi sau đó còn kết hôn?
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu, Lâm Thúy Vân đã không nhịn được mà rùng mình một cái: “Mình không muốn đâu! Cuộc sống độc thân đang sung sướng thế này, việc gì phải kết hôn, mình không muốn!”
Từ thủ đô đến thành phố Ninh Giang mất khoảng ba giờ ngồi máy bay.
Trước khi lên máy bay, Lâm Thúy Vân đã gọi điện cho chú Văn, bảo chú ấy đến đợi sẵn ở bên ngoài sân hạ cánh tư nhân của Lệ Hữu Tuấn.
Ngay khi máy bay vừa đáp xuống đất, Tô Mỹ Chỉ đã tỉnh giấc nhưng Tô Kim Thư vẫn còn năm trong lồng ngực Lệ Hữu Tuấn, ngủ rất say.
Lâm Thúy Vân đi đến, có chút lo lắng nói: “Nam thần, Kim Thư không bị sao chứ?”
Lệ Hữu Tuấn nhíu mày, cũng không yên được: “Để lát nữa xuống máy bay tôi đưa cô ấy đến bệnh viện khám thử xem sao”
“Ừ, cả một tuần rồi tôi chưa về nhà, giờ tôi phải về xem tình hình như thế nào trước đã rồi tôi đến thăm Kim Thư sau nha.”
“Được”
Tô Kim Thư cứ thế dựa vào lồng ngực Lệ Hữu.
Tuấn ngủ một mạch từ năm giờ chiều thẳng đến bảy giờ tối mới mơ mơ màng màng thức dậy.
Lúc Tô Kim Thư đã tỉnh hẳn thì trời đã tối rồi nhưng cô lại phát hiện mình vẫn còn năm trong ngực của Lệ Hữu Tuấn, cô vừa dụi mắt vừa hỏi: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Lệ Hữu Tuấn khế động cổ tay: “Bảy giờ tối rồi”
Tô Kim Thư vẫn còn đang trong trạng thái ngây ngốc, rõ ràng là đã quên chuyện mình còn đang giận Lệ Hữu Tuấn, lúc này cô chỉ quan tâm đến việc tại sao cô lại có thể ngủ như vậy được.
Cô nhớ mình đã nói chuyện với Lâm Thúy Vân từ lúc vừa lên máy bay, hình như nửa tiếng sau là đã bắt đầu cảm thấy bưồn ngủ rồi ngủ mãi đến ân giờ này, trong suốt bốn năm tiếng đồng hồ cô.
ngủ thì không hề có dấu hiệu tỉnh lại Tô Kim Thư muốn đứng dậy nhưng có lẽ là do ngủ quá lâu nên chân đã tê rần, còn chưa kịp đứng vững thì hai chân đã mềm nhũn, thiếu chút nữa là quỳ luôn xuống đất Thấy vẻ mặt nhăn nhó xuýt xoa của Tô Kim Thư, Lệ Hữu Tuấn dứt khoát cúi xuống bế cô lên: “Anh đưa em đi bệnh viện khám thử xem có bệnh gì không”
Lệ Hữu Tuấn cũng phát hiện được cơ thế Tô Kim Thư có gì đó không ổn từ lúc cô ấy chơi tàu lượn rồi Dù bây giờ Tô Kim Thư đã tỉnh ngủ nhưng khuôn mặt vấn hiện lên vẻ vô cùng mệt mỏi.
Tô Kim Thư làm nũng bĩu một một cái: “Có thể ăn chút gì đó rồi hãy đi được không? Em thấy hơi đói bụng”
Lệ Hữu Tuấn nhìn cô, trong mắt mang theo ý.
cười: Tới nước này rồi mà vẫn còn biết đói bụng thèm ăn thì chứng tỏ sức khỏe cũng không bị gì quá nghiêm trọng.
Anh gật đầu một cái: “Chúng ta đi ăn chút gì trước đi”
Tô Mỹ Chỉ đợi ở một bên đã ngủ gật tận mấy lần, cuối cùng cũng đợi được lúc mẹ mình ngủ dậy: “Cha ơi, sao cha lại đối xử với mẹ tốt như vậy am Lệ Hữu Tuấn đưa tay nhéo một cái lên cái má phúng phính của cô bé: “Nói cứ như cha đối xử tệ với con lắm vậy”
Bởi vì cha đang ôm mẹ trong ngực rồi nên Tô Mỹ Chỉ chỉ có thể nắm lấy vạt áo sơ mi của Lệ Hữu Tuấn, đi theo anh ra ngoài.
“Cha ơi, nếu gia đình chúng ta cứ mãi như thế này thì tốt biết mấy nhỉ. Nếu cậu Nam biết được.
có cha đang chăm sóc cho mẹ con con thì cậu nhất định sẽ rất vui cho mà xem”
Nhắc đến Tô Duy Nam, trong mắt của Lệ Hữu Tuấn thoáng tối đi, rất nhanh sau đó đã được giấu đi bằng một nụ cười Anh đưa một tay ra xoa nhẹ lên tóc của Tô My Chỉ: “Chắc chắn là vậy rồi”
Khi một nhà bốn người vừa ra đến cửa thì Lục Anh Khoa cũng đã chuẩn bị xe xong, lái đến trước mặt bọn họ.
“Đến Cẩm Tú Hồng ăn cơm trước đi”
“Vâng, thưa ông chủ.
Nửa tiếng sau, chiếc xe lái đến trước cửa nhà hàng Cẩm Tú Hồng.
Lệ Hữu Tuấn theo thường lệ gọi mấy món mà Tô Kim Thư thích ăn.
Nhưng lúc anh vừa nói ra tên món ăn thì Tô Kim Thư bỗng nhíu mày.
“Sao thế?”
Tô Kim Thư cầm thực đơn qua nhìn thử: “Hôm nay em muốn đối khẩu vị một chút”
“Ừ, vậy em gọi món theo ý em đi”
Ngón tay Tô Kim Thư nhẹ nhàng chỉ lên các món trong thực đơn, nghiêng đầu nói với phục vụ: “Món thịt kho tàu này đối thành sườn xào chua ngọt, còn món cải thìa này đổi này sợi khoai tây.
ngâm giấm, đĩa thịt gà lớn đổi thành đầu cá chua cay… Ữm, như vậy được rồi”
Lệ Hữu Tuấn nhìn lướt qua thực đơn. Mấy món này thật giống như.
Ánh mắt anh chợt lóe lên, trả thực đơn lại cho phục vụ: “Lấy những món này đi”
Mười phút sau đồ ăn đã được đưa lên, Tô Kim Thư cầm đũa lên và bắt đầu ăn.
Bình thường cô chỉ ăn được nhiều nhất một chén cơm, hôm nay lại ăn tận hai chén liền, phần lớn mấy món ăn trên bàn cũng đều bị cô “quét sạch”.
‘Sau khi ăn xong cô còn hết sức mãn nguyện mà sờ bụng một cái: “Không biết tại sao em lại thấy mấy món hôm nay ăn đặc biệt ngon miệng luôn”
Tô Duy Hưng ở một bên nhìn bộ dạng “hận không thể quét sạch” của mẹ mình thì không khỏi nhíu mày: “Mẹ đẹp Tô Kim Thư ơi, mẹ ăn nhiều như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ ăn thành một người béo, coi chừng đến lúc đó cha không cần mẹ nữa cho coi”
Tô Kim Thư liếc qua Lệ Hữu Tuấn một cái: “Không cần thì không cần, mình ăn no bụng mới là quan trọng nhất”
Trong lúc nói chuyện với con, cô thấy một bàn tay đang đưa về phía mình.
Là Lệ Hữu Tuấn.
Anh cầm khăn giấy nhẹ nhàng lau đi vết dính bên khóe miệng cô: “Sẽ không bao giờ có ngày đó, cho dù em có biến thành bé heo con anh cũng không ghét bỏ em đâu”
Tô Kim Thư xém choáng trước câu nói của anh: Anh mới là heo đó! Cả nhà anh đều là heo!
Bởi vì bệnh viện trung tâm cách nhà hàng Cẩm Tú Hổng tương đối gần nên Lệ Hữu Tuấn trực tiếp dẫn hai đứa nhỏ đi bộ qua đó.
Lục Anh Khoa lái xe chầm chậm theo sau bọn họ, dùng đèn xe rọi đường cho bọn họ.
Cũng không biết có phải là vì Lệ Hữu Tuấn chủ động hay không, hay là vì bữa cơm hôm thực sự quá ngon miệng mà Tô Kim Thư nhìn ba chiếc bóng một lớn hai nhỏ chậm rãi kéo dài dưới ánh đèn vàng lại sinh ra một cảm giác vô cùng ấm áp, len lỏi vào mọi ngóc ngách trong trái tim cô.
©ô chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của mình đang nằm gọn trong lòng bàn †ay của Lệ Hữu Tuấn: “Anh thích đứa bé ngày hôm qua không?”
Tô Kim Thư đang nói về người mẹ và đứa con trai nhỏ mà bọn họ gặp mặt ngày hôm qua.
Lệ Hữu Tuấn suy nghĩ một lúc, nhớ lại cảnh tên nhóc đó chui vào ngực Tô Kim Thư làm nũng thì đen mặt nói: “Không thích.”
“Tại sao lại không thích? Chẳng lẽ anh không cảm thấy thãng bé rất đáng yêu sao?”
Lệ Hữu Tuấn khẽ nhướng mày, anh cũng không thể nào mà nói rằng lại đi ghen với một đứa nhóc chỉ mới mấy tuổi được.
“Con gái ngoan hơn”
Nói đến câu này, Lệ Hữu Tuấn dường như nhận ra điều gì đó, anh đột ngột phản ứng lại, quay đầu sang nhìn Tô Kim Thư: “Em muốn cùng anh sinh thêm một đứa nữa sao?”
Khuôn mặt thanh tú của Tô Kim Thư chợt đỏ ứng lên: “Anh nói vớ nói vẩn cái gì đớ? Ai thèm sinh con với anh hả?”
Dẫu sao chuyện con cái này cũng không thể cưỡng cầu được, nếu như nói có là có liền thì cô.
đã mang thai từ lâu rồi. Vả lại bây giờ cô cũng đã biết Tô Mỹ Chỉ và Tô Duy Hưng là con của Lệ Hữu Tuấn rồi, cho nên chuyện sinh đứa thứ ba thực sự là không năm trong kế hoạch của cô.
Hai người cứ câu được câu không như vậy nói chuyện với nhau dọc đường đi, không lâu sau thì đã đến bệnh viện trung tâm.
Nửa tháng trước, Tần Tấn Tài đã được thăng chức từ cố vấn viên thành giáo sư thỉnh giảng của bệnh viện trung tâm, trên tầng bốn còn đặc biệt dành riêng một phòng làm việc cho anh ta.
Cả nhà Lệ Hữu Tuấn vừa mới bước đến cửa phòng thì nghe thấy bên trong truyền đến một giọng nói như sắp bùng nổ đến nơi: “Ây, con nói này, có phải mẹ nhầm lẫn chỗ nào rồi hay không vậy? Cái người tên Vương Thanh Hiên gì gì đó nhìn cũng sắp bốn mươi tuổi rồi, không những thế bà ta lại còn có một đứa con trai đã chín tuổi, bây giờ mẹ lại sắp xếp cho con đi coi mắt với bà ta, chẳng lẽ con trai của mẹ không có ai yêu, mất giá đến thế sao?”