Chương 742
Cùng lúc đó, trợ lý Lâm đi ra từ phòng họp bên kia, anh ta rất nhạy bén đánh hơi được cảm xúc của Boss dường như có chút không ổn: “Boss, hội nghị quản lý cấp cao còn muốn tiếp tục không?”
Lệ Hữu Tuấn thậm chí cũng không quay đầu lại: “Để tự bọn nó tổ chức đi”
Nói xong lời này, anh liên xoay người rảo bước rời đi.
Mà phía bên kia, Tô Kim Thư đi được một đoạn dài lúc tài đột nhiên nhớ ra, mình còn chưa gọi lại cho Lệ Hữu Tuấn.
Cô gần như theo bản năng đi tìm điện thoại, lúc này mới nhớ điện thoại của mình đã bị tên thần kinh Asius đoạt đi.
Cô vội vã vào một cửa hàng nhỏ, mượn một điện thoại gọi điện cho Lệ Hữu Tuấn.
Thế nhưng điện thoại vang lên đã lâu cũng không có dấu hiệu kết nối.
Tô Kim Thư lại gọi lần nữa, vẫn không ai nghe.
Không còn cách nào khác, cô không thể làm gì khác hơn là đón xe đi về biệt thự bên kia.
Cô biết s n thoại của Lệ Hữu Tuấn là số riêng, vốn dĩ sẽ không nhận số lạ, chờ tới lúc cô về nhà lại dùng trong điện thoại riêng gọi đi Chín phút sau khi Lệ Hữu Tuấn gọi điện cho Lệ Hạo Nhân, Lệ Hạo Nhân gọi lại một cuộc cho anh.
“Nói”
“Tín hiệu điện thoại của chị dâu nhỏ biến mất từ cửa nhà của hiệu trưởng Lý, hiện tại để chế độ tắt máy, cho nên không có cách nào tìm xem điện thoại của chị ấy ở đâu.”
“Vậy anh cần em có ích lợi gì?”
“Anh hai, anh phải kiên nhãn chút nghe em nói hết lời đất Tuy rằng chúng ta không theo dõi được vị trí điện thoại của chị ấy, nhưng em đã xâm nhập vào camera cửa nhà của hiệu trưởng Lý, đã tra được sau khi chị ấy đi ra từ nhà họ Lý từng chạm mặt ai.”
“Người ở đâu?”
Giọng nói của Lệ Hữu Tuấn rất lạnh, lúc này anh đang lái xe, toàn bộ bên trong buồng xe giống như bị đóng băng vậy.
Đầu bên kia điện thoại, ngón trỏ Lệ Hạo Nhân nhanh chóng gõ trên bàn phím, cặp mắt hồ ly cũng nhìn chảm chảm vào màn hình của máy vi tính trước mắt. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Ở trước mặt cậu ta, toàn bộ mặt tường là một màn hình lớn.
Đầu ngón tay cậu ta tung bay, kèm theo cửa sổ liên tục được kéo ra và thu nhỏ, rất nhanh đã khóa được một bóng người cao lớn khôi ngô.
Ánh mắt của Hoa Đông lập tức sáng ngời “Tìm được Lệ Hạo Nhân liếc mắt nhìn màn hình: “Anh hai, em lập tức gửi ảnh chụp và định vị của người kia cho anh”
Lệ Hữu Tuấn vô cùng lạnh lùng cúp điện thoại, mấy giây sau điện thoại lại rung lên một cái.
Anh nhẹ nhàng chạm một cái lên màn hình điều khiển trung tâm của chiếc xe, rất nhanh hình ảnh của người đàn ông đã hiện lên, phía trên còn có địa chỉ của anh ta.
Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng, trực tiếp đánh tay lái, chân ga đạp xuống phía dưới.
Mà bên kia, sau khi Asius rời khỏi bên hiệu trưởng Lý, lại đi thẳng tới đại học Lan Ly.
Bạch Lạc có một câu châm ngôn là “Biết người biết ta, mới có thể bách chiến bách thắng”
Anh ta nhất định phải đi dạo trong trường học mới có thể biết trình độ của toàn Lan Ly rốt cuộc đạt tới đẳng cấp nào.
Thực ra Smith Phạm đã từng nói với anh †a, anh ta và George là hai học sinh ưu tú nhất của ông ấy, chỉ cần hai người bọn họ phát huy được trình độ như bình thường là được rồi.