Chương 229: Sự trả thù của giáo sư Lục
Lâm Thúy Vân im lặng liếc nhìn qua Tô Kim Thư một cái.
Những người đàn ông này thật là.
Phương Trí Thành hắng giọng nói.
“Cô trở về tiếp tục chờ tin tức đi”
Nguyễn Bảo Lan càng cảm thấy trống rỗng.
Cô đáp “vâng ạ” một tiếng rồi định quay người rời đi Nhưng đúng lúc này, Tô Kim Thư đột nhiên nói.
“Cô tên là Nguyễn Bảo Lan sao?”
Nguyễn Bảo Lan ngẩng đầu lên nhìn qua thì thấy Tô Kim Thư.
Cô ta phát hiện ra đó là nhân viên mà cô ta gặp trong thang máy.
Không lẽ cô ấy là đạo diễn sao!
Nguyễn Bảo Lan nhanh chóng gật đầu: “Đúng vậy, là tôi.”
*Vị trí mà cô đang ứng tuyển thực sự không phù hợp với cô.”
Tô Kim Thư thẳng thắn nói.
Nét mặt của Nguyễn Bảo Lan đơ ra Thực ra, cô ta biết nữ nhân vật số 2 kiêu ngạo hống hách này đối với cô ta mà nói sẽ rất khó diễn.
Nhưng cô ta vẫn luôn muốn thử, lỡ như gặp may mắn này thì sao!
Nhưng lời nói của Tô Kim Thư đã làm tan nát mọi hy vọng cuối cùng của cô ta.
“Tôi… tôi biết rồi ạ”
Cô miễn cưỡng cười: “Làm phiền mọi người rồi.”
“Cô đã xem xét qua một nhân vật khác như Đồng Vũ Phi chưa?”
Các bước chân của Nguyễn Bảo Lan dừng lại, dường như có chút khó tin.
Cô ta ngơ ngác quay lại nhìn Tô Kim Thư: “Cô nói sao?”
Khóe miệng Tô Kim Thư nhếch lên.
“Có một nữ phụ tên Đồng Vũ Phi trong Đại Đường Vô Song, được coi như một dòng nước trong trẻo bên trong dàn mỹ nhân hậu cung. Cô ấy ngây thơ, dễ thương và là một người thích ăn vặt. Tôi nghĩ nếu vai này diễn tốt thì khán giả cũng sẽ rất yêu thích. Cô có muốn thử qua một chút không?”
“Tôi thực sự có thể thử sao?”
Đôi mắt của cô gái ngay lập tức sáng lên, vẻ mặt của cô †a tràn ngập sự kinh ngạc.
Tô Kim Thư quay đầu nhìn Phương Trí Thành.
“Đạo diễn Phương, anh thấy thế nào?”
“Chính cô tự xem xét rồi xử lý là được rồi Tô Kim Thư đứng dậy, đưa kịch bản trong tay cho Nguyễn Bảo Lan.
“Cô xem kịch bản trước đi, ngày mốt sẽ có người trong đoàn phim gọi cho cô. Cô cứ suy nghĩ thật kỹ một chút”
“Được rồi, cảm ơn, cảm ơn cô.”
Nguyễn Bảo Lan mừng rỡ, ánh mắt sáng lên.
Cô ta giữ thật chặt tập kịch bản rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Phương Trí Thành nghỉ ngờ liếc nhìn Tô Kim Thư, thở dài: “Này, Kim Thư, tôi nói chứ sao cô lại giống như người có tiêu chuẩn kép thế nhỉ?”
“Cái gì?” Tô Kim Thư còn chưa có lập tức lấy lại tinh thần.
“Cô nhìn cái người Lê Thần Hi kia đi, không phải rất có thực lực sao? Cô lại còn ra vẻ kiêu ngạo”
“Mà cái cô Nguyễn Bảo Lan này thấy thế nào cũng là một người mới, vậy mà cô cứ như vậy quyết định thôi sao?”
*Ai bảo anh giao cho tôi nhiều quyền lực như vậy đâu?”
“Là anh kêu tôi chọn bạn diễn nữ cho anh”
“Tôi nghĩ Nguyễn Bảo Lan này khá hợp với vai đó.”
“Chưa kể cô ta còn có một bộ ngực khủng như vậy, giọng nói cũng rất ngọt ngào”
“Đến lúc cô ta mặc trạng phục cổ trang vào chắc chắn sẽ là một phong cảnh tuyệt vời.”
“Đây coi như là kiếm chút lợi ích cho mấy.
người đồng nghiệp nam trong đoàn làm phim đi”
Phương Trí Thành!
Những đồng nghiệp nam của đoàn phim: “Cám ơn chị Kim Thư.”
“Không nói chuyện này nữa. À đúng rồi sức khỏe gần đây của cậu Lệ thế nào rồi?”
Phương Trí Thành bắt đầu quan tâm đến Lệ Hữu Tuấn.
Tô Kim Thư lắc đầu “Lần này có vẻ như có chút nghiêm trọng.”
Nói đến đây, cô cúi đầu nhìn lướt qua đồng hồ.
“Đi thôi, chúng ta đi qua đó đi.”
Lâm Thúy Vân bước tới trước mở cửa.
Sau khi lên xe Tô Kim Thư mới phát hiện ra là Lục Mặc Thâm đang lái xe.
“Giáo sư Lục, hôm nay anh không có việc gì sao?”
Lời này nói bóng gió chính là đang nói anh ta đang rất nhàn rỗi sao!
Lục Mặc Thâm nổ máy.
Ánh mắt anh ta nhàn nhạt đảo qua gương chiếu hậu, giọng điệu bình thản: “Tôi vừa mới hoãn lại một cuộc họp để ký một hợp đồng lớn.”
Giọng điệu anh ta khi nói rất bình thản như thế nhưng là không biết ánh mắt tĩnh mịch của anh ta là vô tình hay cố ý lại đảo qua Lâm Thúy Vân, khiến da đầu cô ấy như muốn nổ tung.
Lâm Thúy Vân có chút khó chịu hắng giọng một cái.
Cô ấy đưa tay sờ sờ cái tóc đuôi chuột Sau gáy.
“Cái đó… Dù sao nếu là cuộc họp có thể bị hoãn lại thì chắc hẳn cũng không quan trọng lắm đâu đúng không giáo sư Lục?”
Lục Mặc Thâm nhàn nhạt nói: “Đúng vậy, không quan trọng lắm.”
Lâm Thúy Vân thở phào nhẹ nhõm: “Tôi nói mà…”
“Chỉ là tôi đã mất ba hoặc bốn tháng để lên kế hoạch thôi, trị giá ba mươi tỷ đồng Đối tác không vui vì cuộc họp bị hoãn nên bọn họ đã đặt chuyến bay để rời đi vào sáng sớm mai, điều này cũng không quan trọng lắm”
Lâm Thúy Vân chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh trên trán cô ấy đang chậm rãi chảy xuống.
Thời điểm Lục Mặc Thâm nói điều này, giọng điệu rất bình thản.
Giống như đang đơn giản là bàn luận về việc tối ăn gì vậy.
Nhưng giọng điệu của anh ta càng bình tĩnh, Lâm Thúy Vân càng cảm thấy lạnh sống lưng.
Đây có phải là sự yên tĩnh trước cơn bão trong truyền thuyết không!
Tại sao cô ấy lại cảm thấy đáng sợ như vậy chứ!
Tô Kim Thư ôm trán không nói nên lời, vẻ mặt nhìn Lâm Thúy Vân thể hiện “một phút mặc niệm cho cô”.
Sau đó, trong xe bỗng rơi mà trạng thái trâm mặc kì lạ.
Tô Kim Thư thỉnh thoảng nhìn sang Lâm Thúy Vân đang ngồi bên cạnh.
Phát hiện sắc mặt của cô ấy càng ngày càng khó coi, cả người cũng càng ngày càng ngồi không yên.
Vì vậy, cô chỉ có thể tìm chủ đề bắt đầu hoà giải “Chà, giáo sư Lục, ngày mai anh có lớp học không?”
Lục Mặc Thâm không nhìn lại, giọng điệu lạnh lùng đáp.
“Còn tùy thuộc vào việc liệu khách hàng của tôi vào ngày mai có thực sự rời đi hay không”
Một trăm vạn điểm bạo kích.
Toàn thân Lâm Thúy Vân run rẩy.
Cô nhanh chóng vươn tay túm lấy Tô Kim Thư, yếu ớt cầu xin: “Kim Thư, chỉ bằng cậu đừng nói gì nữa.”
“E hèm”
Tô Kim Thư xấu hổ ho khan hai tiếng.
Cô đau lòng nhìn Lâm Thúy Vân một chút, cảm thấy cuộc sống sau này của cô ấy có lẽ sẽ trôi qua không mấy tốt đẹp cho lắm.
Mười lăm phút sau, chiếc Bentley màu đen đúng giờ dừng lại ở cổng biệt thự trên núi Ngự Cảnh.
Tô Kim Thư dùng tốc độ nhanh nhất có thể xuống xe, quay đầu chào hỏi Lục Mặc Thâm.
“Giáo sư Lục, Hữu Tuấn ghét nhất chính là người không đúng giờ. Tôi đi lên trước, cảm ơn anh đã đưa chúng tôi tới đây”
Lâm Thúy Vân cũng đi theo gật đầu nói hùa theo.
“Đúng vậy, đúng vậy, nếu không có việc dì nữa vậy chúng tôi xuống xe trước”
Lục Mặc Thâm không nói gì nhưng khóa cửa đã được mở.
Tô Kim Thư xuống xe trước, đằng sau là Lâm Thúy Vân đang sợ hãi đến muốn tè ra quần.
Nhìn bóng lưng Lâm Thúy Vân chạy đi, Lục Mặc Thâm nở một nụ cười tàn nhẫn.