Chương 382: Cô là người anh ta mãi mãi không chiếm được
Sở dĩ hôm nay Mộ Mãn Loan lại đến nơi này, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của Âu Dương Hải.
Nhưng vì sao chỗ này lại xuất hiện nhiều phóng viên đến vậy?
Mặc dù hình tượng thường ngày của Mộ Mẫn Loan rất lạnh lùng, nhưng khi đối mặt với những phóng viên truyền thông, vẫn cực kỳ lê phép.
Cô ta suy nghĩ một chút, ngay khi chuẩn bị mở miệng gì đó thì đột nhiên phát hiện cửa phòng số 1804 truyền đến một tiếng vang nhỏ, cửa bị mở ra.
Ngay sau đó một đôi nam nữ nắm tay nhau từ trong phòng bước ra, nhưng lại khiến cho đồng tử của cô ta co rụt, trên mặt xẹt qua tia kinh ngạc.
Các phóng viên quay đầu lại nhìn theo ánh mắt của Mộ Mẫn Loan, cũng nhìn thấy đôi nam nữ từ trong phòng bước ra.
“Ôi trời ạ!”
Trong từng đợt kinh hãi, tất cả đều phản ứng lại Người đàn ông từ trong phòng bước ra không phải ai khác, lại chính là vị hôn phu của Mộ Mẫn Loan – Tư Vũ Chiến.
Mà người đứng bên cạnh anh ta, nắm tay anh †a chính là tiểu hoa đán bỗng nhiên nổi tiếng gần đây – Bạch Tuyết, nhân xưng là tiểu Mộ Mẫn Loan Khi Bạch Tuyết bước ra, vừa hay kéo cánh tay Tư Vũ Chiến, khóe mắt chứa đầy ý xuân.
Ngay cả trên cổ còn mơ hồ thấy được vài vết tích ám muội.
Chỉ cần là người tinh mắt, đều có thể đoán được hai người họ rốt cuộc đã làm gì bên trong.
‘Sau khi phóng viên giải trí nhìn thấy một màn như này, trong nháy mắt liền chuyển đầu súng, †oàn bộ đều đến vây quanh Tư Vũ Chiến.
Rất nhanh, những phóng viên này đã vây kín họ, đến con kiến cũng chui không lọt Sắc mặt Bạch Tuyết trắng bệnh, vội vàng trốn phía sau Tư Vũ Chiến, lấy tay che mặt.
“Cô Bạch Tuyết, cô đừng trốn, chúng tôi đều đã nhìn thấy cô”
“Cậu Tư, rốt cuộc từ khi nào Bạch Tuyết này ở cùng với cậu vậy?”
“Gần đây cô ấy bị vạch trần rất nhiều, liệu có phải vì cô ấy đến khách sạn với cậu không?”
“Đúng đấy, cậu Tư có vị hôn thê Mẫn Loan xinh đẹp như vậy, tại sao vụng sau lưng cô ấy thế?
“Cậu Tư, bây giờ cậu cùng người phụ nữ khác ở bên trong khách sạn, nhưng lại bị Mẫn Loan chắn ở cửa, đây có phải là bắt gian tại giường không?”
“Hả?”
“Bình thường cậu đối xử tốt với Mẫn Loan, có phải đều là góp vui lấy lệ không?”
Phóng viên kia đưa ra câu hỏi không chút lưu tình, Tư Vũ Chiến, người đã quen với những cảnh lớn, cũng không nhịn được thay đổi sắc mặt, ngay cả một câu cũng không nói ra được Ở bên ngoài đám đông, Mộ Mẫn Loan lạnh lùng liếc mắt nhìn Tư Vũ Chiến một cái “Bối Bối, chúng ta đi”
“Được”
Giờ phút này tuy rằng Bối Bổi vô cùng tức giận, nhưng làm một trợ lý, cô ta cũng không thể nói thêm điều gì.
Chỉ có thể nhanh chóng giúp Mộ Mẫn Loan thoát khỏi chỗ này.
Bây giờ Mắn Loan chắc chắn rất đau lòng!
Chính mình bị thương nặng như vậy, lại còn không cẩn thận đụng phải vị hôn phu vụng trộm.
Tư Vũ Chiến này bình thường nhìn qua rất nhã nhặn lịch sự, đối với Mắn Loan cũng đều răm rắp nghe lời Thật không ngờ tất cả mọi thứ đều là giả vờ, đúng là biết người biết mặt không biết lòng!
Người đàn ông bên kia đang bị phóng viên vây quanh nhìn thấy Mộ Mẫn Loan xoay người rời đi, sắc mặt trầm xuống, muốn nhanh chóng đuổi theo.
Nhưng anh ta vừa tiến lên một bước đã bị người phụ nữ phía sau túm lấy.
Bạch Tuyết đáng thương nhìn anh ta: “Cậu Tư, đừng bỏ em lại ..”
Tư Vũ Chiến không chút do dự, phất tay cô ta ra, gạt bỏ đám đông đuổi theo Khi anh ta đuổi tới cửa thang máy, thang máy vừa khép chặt.
Tư Vũ Chiến xoay người, vô cùng lo lắng, lại đuổi xuống thang bộ.
Anh ta thở hổn hển, cuối cùng cũng chặn được Mộ Mắn Loan ở gần ga ra.
“Mẫn Loan, em nghe anh giải thích đi!”
Mộ Mẫn Loan ngồi trên xe lăn, mí mắt thờ ơ nâng lên một chút: “Bối Bối, chúng ta đi”
“Được”
Bối Bối xem ra còn tức giận hơn Mẫn Loan, giúp cô ta rời đi Thế nhưng còn chưa di chuyển đã bị Tư Vũ Chiến một tay giữ xe lăn lại Anh ta lạnh lùng trừng mắt liếc Bối Bối một cái “Cô ra xe kia chờ đi, tôi có lời muốn nói với cô ấy”
Bối Bối hận không thể xông lên hung hăng đá anh ta mấy phát, nhưng vẫn áp chế năng chặn cơn thịnh nộ, cô ta cúi đầu nhìn Mộ Mẫn Loan Tư Vũ Chiến đang chuẩn bị mở miệng, lại đột nhiên nghe thấy Mắn Loan nói.
Bối Bối, cô đi trước đi”
“Chị Mẫn Loan?”
“Cô đi đi, cậu Tư đã muốn nói chuyện với tôi, nếu chưa nói xong, anh ta sẽ không đi đâu.”
“Được”
Bối Bối không cam lòng, không muốn rời đi Mộ Mẫn Loan thản nhiên cúi đầu: “Cậu Tư có chuyện gì cứ nói đi”
“Mẫn Loan, em đừng hiểu lầm, anh và Bạch Tuyết chẳng qua là Từ Vũ Chiến muốn giải thích, nhưng lời đến miệng, rồi lại không biết nói từ đâu.
Tất cả mọi người đều tận mắt thấy anh ta và Bạch Tuyết từ trong phòng bước ra, hơn nữa, hơn nữa vừa rồi hai người họ đúng thật là ở trong phòng mây mưa thất thường Bởi vì Mộ Mẫn Loan đối với anh ta không nóng không lạnh, bởi vì từ đầu đến cuối trong lòng cô ta chỉ cất giấu một người, cho nên tâm tình không tốt uống chút rượu.
Lại vừa vặn đụng phải một cô gái rất giống Mộ Mẫn Loan yêu thương nhung nhớ anh ta, vì vậy tất cả cứ như thế thuận lý thành chương.
“Cậu Tư, nếu tôi là anh, bây giờ tôi sẽ lập tức quay về. Để lại một cô gái đối mặt với nhiều phóng viên như vậy, thật sự không phải là tác phong của một quý ông.”
“Dù sao cũng đã đụng phải truyền thông, dù sao cũng phải chiếu cố một đầu không phải sao?
Bây giờ anh chạy đến đây, không sợ ầm ï đến cuối cùng mất cả hai đầu sao?”
Tư Vũ Chiến tức khi khi nhìn thấy gương mặt thờ ơ của cô ta.
Lần nào cô ta cũng vậy, chưa bao giờ ghen, giống như chuyện này vốn dĩ không liên quan gì đến cô ta.
Cô ta muốn mình đi chiếu cố Bạch Tuyết ở đầu kia, nếu không để ý một đầu kia thì sẽ mất cả hai đầu.
Tư Vũ Chiến lạnh mặt “Mộ Mẫn Loan, kiên nhẫn của con người có hạn! Em không cần lần nào cũng bày ra bộ dáng không xứng với em, năm năm, suốt năm năm, ngay cả nhìn thẳng vào anh em cũng chưa từng!”
‘Vẻ mặt Mộ Mãn Loan xa cách lạnh lùng: “Tôi từ đầu tới cuối sẽ không có chuyện tôi thích anh, không phải anh đã sớm biết rồi sao?”
Cô ta chậm rãi ngẩng đầu lên, lạnh lùng đến tuyệt tình: “Thế nào? Phỉ báng Tô Duy Nam, sau đó lấy người phụ nữ của anh ấy về bên anh, có phải không sảng khoái như anh tưởng đúng không?”
Sắc mặt Tư Vũ Chiến xanh mét: “Rốt cuộc em có ý gì?”
Anh †a cứ nghĩ chỉ cần bản thân không ngừng đối xử tốt với cô ta thì một người nào đó có thể hâm nóng được tảng đá ấy.
Nhưng mọi chuyện vốn dĩ không phải vậy.
Mộ Mẫn Loan lạnh nhạt mở miệng, đáy mắt tràn đầy sự châm chọc: “Sao nào, nhìn thấy được nhưng không chiếm được, loại cảm giác này dễ chịu chứ?”
Từ sau khi Tô Duy Nam xảy ra chuyện, Mộ Mẫn Loan như thay đổi thành một người khác.
Từ một cô gái đơn thuần, cả thế giới đều chỉ có Tô Duy Nam, đã trở thành một người phụ nữ cưc kỳ thông minh. tân lực che đây sư sắc sảo và thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng lại là một người phụ nữ im hơi lặng tiếng