Chương 24: Tô Kim Thư, cô đang ghen à
“A, Cố Đức Hiệp, nhiều năm như vậy không gặp, bản tính táo bạo vô sỉ của anh không những không đổi mà ngược lại còn ngang ngược hơn à?” Tô Kim Thư dùng sức giấy dụa, nhưng tay Cố Đức Hiệp nắm rất chặt khiến cô không bỏ ra được.
Cánh tay trắng nõn, rất nhanh liền nổi lên những gân xanh gân tím.
Nếu không thể chạy thoát, Tô Kim Thư dứt khoát cũng không giấy dụa.
Cô cười mỉa mai: “Sao vậy? Dáng vẻ cậu cả Hiệp hung thần ác sát này, chẳng lẽ lại định giết người diệt khẩu ở chỗ này sao?”
Cố Đức Hiệp dùng sức kéo một cái, Tô Kim Thư ngã về phía trước, suýt chút nữa ngã xuống: “Tôi cảnh cáo cô, video hôm nay nếu cô dám truyền ra ngoài, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô đâu!”
Tô Kim Thư cười thanh lãnh tuyệt mỹ: “Tôi cũng là bác sĩ của bệnh viện này, anh còn một tuần nữa mới xuất viện, nếu mỗi ngày khi tôi kiểm tra phòng anh đều làm những trò đen tối bần thỉu này, chẳng lẽ lại muốn tôi chọc mù mắt mình à?”
Cố Đức Hiệp nhìn chằm chằm cô rất lâu, đột nhiên đắc ý nở nụ cười: “Tô Kim Thư, có phải là cô… đang ghen đúng không?”
Tô Kim Thư trợn tròn mắt.
Người đàn ông này bị một con lừa đá vào đầu sao?
Lương Tĩnh Như cho anh ta dũng khí, dám nói ra những lời như vậy?
“Bị tôi nói trúng rồi đúng không? Bởi vì ghen tuông tôi với Mộng Ngân ở bên nhau, nên cô muốn quay video đe dọa chúng tôi Chẳng lẽ, năm năm trôi qua, cô vẫn còn thích tôi, nhìn thấy tôi lên giường cũng người phụ nữ khác thì không chịu được à?” Cố Đức Hiệp cười đến tà ác: “Nhớ lại, năm đó nếu không phải cô ra vẻ thanh cao, giả vờ giống như: một con gái trinh khiết liệt nữ, ngay cả một ngón tay cũng không cho tôi chạm vào, làm sao tôi có thể tìm được bạn cùng phòng của cô chứ? Dẫu sao, cô cũng rất xinh đẹp, tôi thực sự thích cô. Hay là, cô cùng tôi một lần thấy ghê tởm!”
“Ghê tởm sao?” Sắc mặt Cố Đức Hiệp nhất thời biến đổi, tức giận thiếu chút nữa không khỏi nhảy dựng lên: “Tôi ghê tởm sao?
Cô vì tiền mà đồng ý ngủ cùng ông già đó, nói thẳng ra là bán thân. Dựa vào đâu mà nói tôi ghê tởm chứ? Cô cho rằng cô sạch sẽ lắm sao?”
Tô Kim Thư liếc mắt nhìn cổ tay mình, lấy bông gòn tẩm cồn lau: “Nếu không sạch sẽ thì sao? Tôi đang nghĩ anh vừa bẩn thỉu vừa ghê tởm đó, không được sao?”
“Con người đê tiện như Cố Đức Hiệp rất tức giận, đang muốn trở mặt —— “Này này này, Kim Thư em thật sự còn ở đây à?”
Ngoài cửa, bóng dáng một người mặc đồ màu trắng xông vào giống như một cơn lốc xoáy.
Khéo léo ngăn cách Tô Kim Thư và Cố Đức Hiệp Đó là Nhan Thế Khải!
Y tá trưởng vừa thấy tình hình không đúng, vội vàng chạy ra tìm người tới giúp đỡ.
Nhan Thế Khải nằm lấy cánh tay Tô Kim Thư, vẻ mặt lo lắng: “Kim Thư, sao em vẫn còn ở đây? Bệnh nhân trong khoa của em đã chờ đợi nửa ngày và nói rằng họ sẽ phàn nàn về em đó. Mau đi theo anh!”
Nói xong, cũng mặc kệ Cố Đức Hiệp ở một bên còn đang nóng nảy như sấm sét, anh kéo Tô Kim Thư đi ra ngoài Hành động rất nhanh, cho nên Cố Đức Hiệp và Liễu Mộng Ngân còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, liền không thấy người đâu nữa rồi.
Tô Kim Thư bị Nhan Thế Khải túm lấy một đường xuyên qua hành lang bệnh viện, chạy một mạch đến cửa phòng làm việc của khoa nam, mới dừng lại thở hồng hộc.
“Đàn anh, anh kéo em làm gì chứ? Em ngược lại muốn xem tên đàn ông cặn bã kia có dám động đến một sợi tóc của em hay không!”
Tô Kim Thư tức giận phồng má lên.
Nhan Thế Khải có chút im lặng nắm lấy cánh tay cô: “Vậy em giải thích cho anh nghe, những vết sẹo trên tay là sao?”
Tô Kim Thư nhíu mày.
Lúc này cô mới nhận ra trên cổ tay phải của mình có vài vết ngón tay xanh tím, đụng một cái liền đau.
Thắng khốn đó, xuống tay nặng như vậy!
“Vào bôi thuốc đi!” Nhan Thế Khải nắm tay cô đi vào văn phòng, “Đàn anh, chỉ là một chút vết thương nhỏ, không cần kinh ngạc như vậy…” Tô Kim Thư nhìn đống bình thuốc mà Nhan Thế Khải mang ra, vẻ mặt cười khổ Nhan Thế Khải nghiêm mặt, mạnh mẽ ấn cô ngồi xuống: “Em là một người con gái, trên tay có loại vết thương thế này sẽ không dễ nhìn. Hơn nữa, nếu bị hai đứa nhỏ nhìn thấy, chúng sẽ lo lắng đấy. “
Tô Kim Thư cuối cùng cũng an tĩnh lại.
Cô ngoan ngoãn ngồi xuống, mặc cho Nhan Thế Khải cẩn thận bôi thuốc cho cô.
Bàn tay nhỏ bé của Tô Kim Thư mềm mại không xương, ngón tay rất đẹp.
Nhan Thế Khải nhìn bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay mình, mấy lần suýt chút không nhịn được muốn đan tay vào tay cô.
Anh cúi đầu nhìn Tô Kim Thư.
©ô gái nhỏ bé cúi đầu, tỏ ra dịu dàng.
Ánh nắng mặt trời chiếu vào mặt cô, nhẹ nhàng hôn đôi môi hồng hồng của cô.
Không biết có phải mình làm cô đau hay không, cô khẽ nhíu mày, đôi môi đỏ nhẹ nhàng bĩu môi Như vậy… giống như đang hôn nhau vậy.
‘Yêu thầm nhiều năm, lại thổ lộ ra trong nháy mắt.
Thật là muốn… thật muốn hôn cô ấy…
Nhan Thế Khải nhịn không được cúi đầu, chậm rãi dựa vào Tô Kim Thư.
Lúc này Tô Kim Thư đang nghiêm túc nhìn dấu vết trên tay, không chút chú ý đến Nhan Thế Khải càng đến gần.
Đợi đến khi cô phát hiện, môi hai người đã ở rất rất gần nhau rồi..
Bốn mắt nhìn nhau, trong đầu Tô Kim Thư đột nhiên trống rỗng.
Đàn anh, anh đang làm gì vậy?
Nhan Thế Khải nhìn thấy vẻ mặt ngây dại khó hiểu của Tô Kim Thư, trong lòng lắc lư Cô đàn em này chỉ số thông minh rất cao, rất thông minh, nhưng về mặt tình cảm lại vô cùng chậm chạp.
Dù mình ám chỉ hay nói rõ cũng vô dụng thì cô cũng không hiểu.
Không bằng, hôn trước rồi mới tỏ tình!
Ngay khi hai người sắp hôn nhau “Két!
Cửa văn phòng đột nhiên bị người ta đẩy ra.
Một giây sau, một giọng nói trào phúng vui sướng khi người gặp họa vang lên: “Xem ra chúng tôi đến không đúng lúc rồi, có phải quấy rầy chuyện tốt của hai vị rồi không?”
Giọng nói này…
Tô Bích Xuân!
Tô Kim Thư trong nháy mắt bị đánh thức, vội vàng đứng lên.
Nhan Thế Khải cũng vô cùng xấu hổ đứng dậy, ho khan một hồi.
Hai người nhao nhao quay đầu nhìn về phía cửa.
Lần này nhìn, Nhan Thế Khải ngây ngẩn cả người, Tô Kim Thư càng giống như bị sét đánh, cả người cứng đờ đứng tại chỗ, không nhúc nhích được.
Tại sao… Lệ Hữu Tuấn lại đi cùng Tô Bích Xuân chứ?
Hơn nữa lại còn nhìn thấy một cảnh vừa rồi?
Sau khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng như muốn ăn thịt người của Lệ Hữu Tuấn, Tô Kim Thư đột nhiên muốn tìm một khe hở chui vào.
“Xin chào, hai vị… là ai vậy?” Nhan Thế Khải vội vàng nghiêm mặt, thể hiện thái độ chuyên nghiệp.