Chương 852
Lần này Asius tới đây là để làm thủ tục nhập viện cho bà Smith.
Chỉ là anh ta không ngờ rằng mình lại gặp Tô Kim Thư ở nơi này, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Nếu Tô Kim Thư đã tới, có phải chứng tỏ Lệ Hữu Tuấn cũng đang ở đây không?
Trong đôi mắt của Asius lóe lên ánh lạnh.
Trước đó ở thành phố Ninh Lâm, anh ta không làm gì được Lệ Hữu Tuấn nên chỉ có thể để mặc cho người kia bắt nạt mình.
Nhưng giờ thì khác rồi, đây không phải là nước Thiên Hoàng, lại càng không phải là Ninh Lâm.
Cho dù Lệ Hữu Tuấn có ba đầu sáu tay cũng không thể vươn dài tới đây được.
Bây giờ đến lượt anh ta báo thù, có oán báo oán.
Sau khi làm thủ tục xuất viện cho Mộ Mẫn Loan xong, Lệ Hữu Tuấn đang chờ ở đại sảnh, vừa quay đầu lại đã thấy Tô Kim Thư và Tô Duy Nam đẩy Mộ Mẫn Loan ra.
Anh hơi nhíu mày, bước lên trước dò hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Tô Kim Thư giải thích: “Anh em quyết định đưa Mộ Mẫn Loan về chăm sóc”
“Vậy cũng tốt”
Sau khi lên xe, không khí trong xe bồng rơi vào yên lặng đến lạ thường, Thỉnh thoảng Tô Kim Thư lại quay đầu nhìn Mộ Mẫn Loan đang nãm ở phía sau, không biết mình nên nói cái gì cho phải.
Những lời an ủi cô muốn nói với Tô Duy Nam căn bản chẳng có tác dụng gì, chẳng bằng để cho anh yên tĩnh một chút Những ngày sau đó, mặc dù Tô Duy Nam phải đi giám sát công việc của tập đoàn Âu thị, nhưng mỗi bốn giờ chiều anh sẽ có mặt đúng lúc ở phòng của Mộ Mẫn Loan, sau đó ôm cô lên xe lăn, dẫn cô ra ngoài đi dạo một chút.
Anh sẽ đưa cô ra hóng gió biển một lúc, đưa đi ngắm hoa, hoặc là đến ga tàu điện ngầm nhìn người xa như nước, vội vàng đến đi.
Thậm chí, trước giờ Tô Duy Nam luôn ít nói ít cười lại bỗng như biến thành một người khác hẳn, bắt đầu thích nói lảm nhảm rất nhiều.
Trên đường đi nếu anh biết cái gì, thỉnh thoảng anh sẽ nói cho Mộ Mẫn Loan nghe.
Ngày đó, Lệ Hữu Tuấn thấy Tô Kim Thư và hai đứa bé tù túng quá nên chuẩn bị dẫn họ ra ngoài đi dạo một vòng.
“Em muốn đi đâu?”
Trong xe, Lệ Hữu Tuấn quay đầu nhìn về phía Tô Kim Thư.
Tiết trời ở đây đã sắp về cuối thu, ven trường trồng rất nhiều cây ngô đồng, lá cây bay tán loạn, vô cùng đẹp mắt.
Tô Kim Thư ngồi kế bên ghế lái, cô đưa tay chống hàm, có hơi buồn bực và nhàm chán “Rõ ràng anh biết em tới đây lần đầu mà còn hỏi em muốn đi đâu, em nói cho anh biết, chỗ nào em cũng muốn đi cả.”
“Vậy anh đưa em đi khắp mọi nơi nhé, mỗi chỗ đều ghé qua?”
Tô Kim Thư suy nghĩ một chút: “Vậy đi, trước tiên anh lái xe đưa hóng gió đã, đợi đến khi có nơi nào em thích thì mình dừng lại, được không?”
“Được.
Quảng trường Elburg.
Quảng trường này rộng bát ngát mênh mông, chim bồ câu bay lượn tự do trên bầu trời, thỉnh thoảng sẽ có người qua đường và du khách cho bọn chúng ăn.
Người bên này hầu như không giống với người trong nước, dù là nam hay nữ, họ đều.
rất chăm chút cho hình tượng bản thân.
Đàn ông đều mặc âu phục, giày da, tóc chải cẩn thận và tỉ mi, áo khoác dài màu nâu đậm LV, khoác lên vai mẫu khăn quàng cổ mới nhất, mang đậm phong cách của Anh.
Tô Kim Thư chống cằm nhìn cách đó không xa, có mấy bà cụ gần tám mươi chín mươi tuổi, mặc dù đã tóc hoa râm nhưng vẫn vô cùng tao nhã.