Chương 384: Có khả năng đã bị chụp…ảnh khỏa thân
“Tách, tách, tách”
“Tách, tách, tách”
Sau khi đám phóng viên thay nhau nhấn nút chụp ảnh lia lịa, bọn họ đột nhiên cảm thấy trước mắt bọn họ tối sầm lại.
Bọn họ kinh ngạc ngẩng đầu lên mới phát hiện hóa ra là có bốn năm người đàn ông với thân hình cao lớn, toàn thân tỏa ra thái độ thù địch đang đứng ở trước mặt bọn họ, che khuất toàn bộ ánh sáng.
Mấy người đàn ông đó đứng sát cạnh nhau †ạo thành một bức tường, từ tầm mắt trên cao nhìn hằm hằm xuống đám phóng viên yếu như mấy con gà con ở trước mặt, vẻ mặt lạnh lùng Các phóng viên đều giật mình kêu lên, vội vàng giấu thiết bị chụp ảnh ra sau lưng: “Mấy người… Mấy người muốn làm gì?”
Lời nói còn chưa dứt, những phóng viên còn lại đã bị lôi ra ngoài “Lạch cạch!”
Canh cửa căn phòng được mở ra, âm thanh lanh lảnh kia giống như đang đập lên trên trái tim Tô Kim Thư bị giật mình, đứng lên như một phản xạ có điều kiện.
Cô vừa quay đầu lại thì đã thấy khuôn mặt âm dường như có thể vắt ra nước của Lệ Hữu Tuấn.
Đôi mắt anh đỏ màu máu, như thể muốn ăn thịt người.
Anh bước một vài bước vào phòng, ánh mắt đánh giá Tô Kim Thư từ trên xuống dưới một vòng.
Phát hiện tuy rằng sắc mặt có chút xanh xao nhưng trên người không có vết thương nào, vẫn hoàn hảo như cũ.
Tô Kim Thư không nói chuyện, chỉ nhào đầu vào trong ngực của anh, ôm anh thật chặt: “Em không sao, em không sao.”
Cô biết bây giờ Lệ Hữu Tuấn đang vô cùng tức giận.
Cô đã biết ngay từ bước chân vào phòng đầu tiên của anh.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Khúc.
Thương Ly ngồi ở một bên cũng cau mày đứng dậy.
Lệ Hữu Tuấn vươn tay ôm lấy Tô Kim Thư, không ngừng an ủi cô, thế nhưng cặp mắt rực lửa hiện rõ cơn giận dữ kia lại rơi thẳng lên người Khúc Thương Ly.
Quần áo của anh ấy còn nguyên vẹn, biểu cảm trên mặt cực kỳ bình tĩnh.
Chỉ cần nhìn thoáng qua những đặc điểm như vậy, Lệ Hữu Tuấn cũng có thể đoán được rằng anh ấy chưa hề động đến Tô Kim Thư.
Một góc nào đó trong lòng đột nhiên thở phào một hơi nhẹ nhõm, Lệ Hữu Tuấn bế Tô Kim Thư bị dọa sợ đến mức thân thể trở nên mềm nhũn “Không sao rồi”
Giọng nói dịu dàng của anh từ trên đỉnh đầu truyền tới.
Tô Kim Thư không nói chuyện, để mặc cho anh ôm, hai tay ôm chặt vòng eo của anh.
Ánh mắt lạnh như băng của Lệ Hữu Tuấn nhìn về phía Khúc Thương Ly: “Tốt nhất là anh nên ở đây đợi thêm nửa tiếng đồng hồ nữa rồi hãy đi”
Nhìn thấy Tô Kim Thư bị ôm đi, Khúc Thương Ly nhướng mày: ‘Anh Lệ”
Bước chân của Lệ Hữu Tuấn hơi dừng lại, nhưng không quay đầu.
Khúc Thương Ly vừa mới giơ tay lên, lại buông thõng xuống: “Không có gì đâu.”
Thật ra vốn dĩ vừa rồi anh ấy muốn nói với Lệ Hữu Tuấn rằng có khả năng bọn họ đã bị chụp ảnh khỏa thân Thế nhưng lời nói này vừa mới đến khóe miệng, anh ấy lại phát hiện ra biểu cảm của Tô Kim Thư có gì đó không ổn, dường như không muốn để Lệ Hữu Tuấn biết chuyện đó, thế là anh ấy đành phải nuốt câu nói kế tiếp xuống.
Sự u ám lóe lên trong ánh mắt sắc bén như” chim ưng của Lệ Hữu Tuấn, anh ôm Tô Kim Thư, tiếp tục rời đi.
Khuôn mặt của Khúc Thương Ly trở nên lạnh lùng, lại một lần nữa ngồi xuống ghế sô pha.
Anh ấy thường xuyên ru rú trong nhà, nhưng điều này không có nghĩa là anh ấy không có năng lực nào hết, chẳng qua là không thích những chuyện lục đục với nhau trong giới giải trí mà thôi Nhưng hiện tại đã có người sử dụng những trò không đứng đản lên người anh ấy, điều này đã xúc phạm đến ranh giới cuối cùng của anh ấy.
Vậy thì đừng trách anh ấy không khách khí!
Khúc Thương Ly lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số.
Điện thoại được kết nối ngay sau một hồi chuông ngắn ngủi: “Hi, Simon, cuối cùng cậu cũng nhớ tới việc gọi điện thoại cho tôi. Bạn cũ của tôi, đã lâu không gặp”
Trong con ngươi tĩnh mịch của Khúc Thương Ly hiện lên sự u tối: “I need your help”“
“Okay!”
Bên trong chiếc xe Bentley màu đen, vẻ mặt của Tô Kim Thư có hơi đờ đắn.
Xe chạy được một đoạn, cô đột nhiên lấy lại tinh thần: “Thúy Vân, còn Thúy Vân… Điện thoại di động của cậu ấy cũng tắt máy”
Lệ Hữu Tuấn vừa lái xe vừa an ủi cô: Lục Mặc Thâm đã đi tìm cô ấy rồi”
Tô Kim Thư nhìn Lệ Hữu Tuấn, có chút do dự mở miệng: “Anh biết là ai đã làm ra chuyện này không?”
Ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn nhàn nhạt quét qua khuôn mặt vô cùng lo lắng của cô, đột nhiên nhíu mày: “Em đoán được rồi sao?”
Quả nhiên là cô ta!
Hai tay của Tô Kim Thư không ngừng chà xát lên người vì lo lắng.
Nếu như quả thật là Lê Duyệt Tư, vậy thì khả năng cô bị chụp ảnh khỏa thân là cực kỳ cao.
Làm sao bây giờ?
Tô Kim Thư bắt đầu trở nên bồn chồn không yên. Cô đang định trở về thủ đô cùng với Lệ Hữu Tuấn, không ngờ trong lúc mấu chốt như này bị người khác chụp được ảnh khỏa thân.
Nếu như thứ đó xuất hiện ở trong nhà họ Lệ…
Cho dù cô thật sự chưa làm gì cũng không thể chối cãi.
Đừng lo, Cô không muốn như vậy.
Lệ Hữu Tuấn phản ứng rất nhanh, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được tâm trạng của cô đang không ổn.
Tô Kim Thư lo lắng nhìn chäm chẵm vào những ngón tay của mình, chăm chú đến mức chẳng nhận ra rằng Lệ Hữu Tuấn đã dừng xe ở ven đường, Bàn tay to của người đàn ông nhẹ nhàng véo cảm cô, để cô nhìn thẳng vào mắt của mình: “Có phải em đang giấu diếm anh chuyện gì không?”
Tô Kim Thư có chút đờ đắn ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú trở nên tái mét “Em… Em cảm thấy có khả năng em đã bị chụp hình…
“Ừm?
Ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng, chờ cô tiếp tục giải thích.
Đáy mắt của Tô Kim Thư hiện lên sự hoảng hốt: “Em… Lúc em tỉnh lại, em và Khúc Thương Ly… Hai người chúng em đều không mặc quần áo…
Khuôn mặt tuấn tú của Lệ Hữu Tuấn đột nhiên khó coi đến cực điểm, gân xanh trên trán nảy lên: “Em nói cái gì?”
Tô Kim Thư cần môi, hốc mắt của cô đỏ hoe, không biết mình nên nói gì nữa.
Là tại cô quá đần, cho nên mới bị người ta lừa đến khách sạn Vọng Nguyệt mà không hề hay biết.
Nếu như cô không bị lừa, mọi chuyện đã không tiến đến nước này.
Chiếc xe nhanh chóng lăn trên đường.
Trên mu bàn tay đang cầm vô lăng của Lệ Hữu Tuấn nổi lên những đường gân xanh.
Chiếc xe màu đen lao nhanh trong dòng xe cộ.
Tô Kim Thư bị dáng vẻ hung tàn này của anh dọa sợ, khuôn mặt của cô tái nhợt hẳn đi vì lo lắng.
Mười mấy phút sau, xe vững vàng dừng trước cửa biệt thự trên núi Ngự Cảnh.
Ngay khi Tô Kim Thư cho rằng Lệ Hữu Tuấn đang tức giận tới nỗi muốn nổi điên, bổng nhìn thấy anh đột nhiên xoay người, ấn tay ở sau gáy của cô, để lại một nụ hôn lên trán cô “Ngoan, em không cần nghĩ gì hết, mau đi lên nghỉ ngơi”
Tô Kim Thư ngạc nhiên, trong lòng cảm thấy có chút bối rối, vội vàng cầm lấy tay của anh: “Thế nhưng em…”
“Nghe lời anh, được không?”
Giọng nói của người đàn ông trở nên trầm thấp, cực kỳ có từ tính.
Nhưng chỉ có Tô Kim Thư đứng ở bên cạnh anh mới biết được anh đang phải nỗ lực như thế nào để kìm nén cơn tức giận sắp bùng nổ ở trong lòng Tô Kim Thư không còn cách nào khác, chỉ có thể gật đầu: “Được.”
Cô chậm rãi đi vào biệt thự. Sau khi đưa cô vào phòng, khuôn mặt của Lệ Hữu Tuấn lập tức trở nên u ám.
Lê Duyệt Tư..
Giỏi lắm, ngay cả phụ nữ của mình mà cũng dám động vào, cứ chờ đấy!
Trong khi Tô Kim Thư bị lừa đến khách sạn Vọng Nguyệt thì ở phía bên kia, Lâm Thúy Vân cũng đang bị một nhóm người túm lên chiếc xe thương vụ màu đen.
‘Vốn dĩ Lâm Thúy Vân còn cho rằng những kẻ xấu xa này đã lên kế hoạch để bắt cóc cô nhưng mà không ngờ bọn họ lại mang cô đồn cảnh sát tới.
Nhưng đồn cảnh sát này lại là một đồn cảnh sát ở ngoại ô cách trung tâm thành phố cực kỳ xa.
Lâm Thúy Vân vừa bị đưa vào đồn cảnh sát đã bị nhốt vào phòng thẩm vấn Điều khiến cô ấy cảm thấy rất khó chịu là cảnh sát bên trong đồn cảnh sát này đều mặc đồng phục rất cẩu thả, trong số bọn họ còn có một thanh niên nhuộm mái tóc của mình màu vàng.