Chương 567: Không thể liên lạc với Tô Duy Nam
“Những việc này tôi đều biết”
Sau khi Nhan Thế Khải nói xong câu này.
Cầm hóa đơn này lên.
Đôi mắt Liễu Minh Hoa kinh ngạc nhìn anh: “Anh Khải, anh đây là?”
“Minh Hoa, có thể xóa đoạn ghi âm trong di động của cô được không?”
“Xóa đoạn ghi âm?”
“Đúng, tư liệu mà tôi đang cầm cũng sẽ lập tức tiêu hủy”
Trên mặt Liễu Minh Hoa xuất hiện một tia do dự, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của Nhan Thế Khải thì cô ta vẫn miễn cưỡng gật đầu: “Được, em sẽ xóa nó đi. Nhưng mà anh Khải, anh có thể giúp em một chuyện được không?”
“Cô nói đi”
Liễu Minh Hoa cần chặt môi, trên mặt lộ ra vẻ áy náy: “Chuyện mà em đã làm trước đây, em cũng không hy vọng xa vời được anh tha thứ, nhưng hôm nay mong anh ít nhất ăn xong bữa cơm này với em, được chứ?”
Thấy ánh mắt tràn đầy chờ mong của cô ta, Nhan Thế Khải đúng là vẫn có hơi không đành lòng: “Được.”
“Thật tốt quá, anh Khải, cảm ơn anh”
Liễu Minh Hoa vô cùng vui sướng nở nụ cười, sau đó không chút do dự xóa đoạn ghi âm nằm bên trong điện thoại trước mặt anh.
Bữa cơm này Liễu Minh Hoa ăn rất vui vẻ.
Sao cô ta có thể không vui được?
Có lẽ Nhan Thế Khải đúng là không thích cô ta, nhưng anh vẫn sẽ cực kỳ lịch sự cùng cô ta ăn xong bữa cơm này.
Trong lúc dùng cơm, anh vừa dịu dàng lại săn sóc, sẽ gọi phục vụ dọn đồ ăn lên cho cô ta, rồi còn rót đồ uống giúp cô ta.
Liễu Minh Hoa càng nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng quan tâm như vậy của anh thì trong lòng lại càng vừa oán hận mà vừa bất an.
Tại sao? Tại sao chứt Tại sao lúc trước Tô Kim Thư và Lâm Thúy Vân lại muốn phá hoại chuyện tốt của mình!
Nếu bọn họ làm như không biết những điều này thì Nhan Thế Khải căn bản sẽ không đến khách sạn bắt gian!
Cho dù Nhan Thế Khải thật sự không thích cô ta nhưng vậy thì đã làm sao.
Nếu không có Lâm Thúy Vân và Tô Kim Thư thì cô ta đã sớm trở thành bà chủ của Tập đoàn Nhan Thị rồi Nhan Thế Khải sẽ cho cô ta một hôn lễ cực kỳ long trọng, sẽ cho cô ta tất cả thể diện.
Anh sẽ dịu dàng chăm sóc, cực kỳ quan tâm mình…
Thế này không phải đã đủ rồi sao, cô ta muốn cũng đâu có nhiều!
Nhưng tại sao Tô Kim Thư và Lâm Thúy Vân lại muốn phá hủy chút hi vọng nhỏ bé như vậy của cô tal Cô ta thật sự hận chết bọn họ, hận bọn họ sao không chết đi!
Sau khi ăn cơm xong, Nhan Thế Khải liền gọi xe giúp Liễu Minh Hoa đưa cô ta trở về.
Một mình Liễu Minh Hoa ngồi ở phía sau taxi, cô ta hướng đôi mắt trông mong ra ngoài cửa sổ nhìn chăm chăm Nhan Thế Khải: “Anh Khải, nếu người thần bí kia lại liên hệ với em, vậy em có thể gọi điện thoại cho anh không?”
Nhan Thế Khải gật đầu: “Tất nhiên là có thể, hơn nữa cô nhất định phải liên hệ với tôi đầu tiên, hiểu chưa?”
“Em biết rồi, tuy răng bây giờ Thúy Vân và Kim Thư đã không để ý đến em nữa nhưng em vẫn sẽ giúp bọn họ. Dù sao chuyện xảy ra trước kia cũng là do em nhất thời hồ Sau khi Liễu Minh Hoa nói xong câu này lại có chút buồn bà quay đầu đi.
Cô ta vẫy tay với Nhan Thế Khải, lưu luyến nói tạm biệt: “Anh Khải, tạm biệt.”
Ngay sau đó chiếc taxi liền chuyển động, Liễu Minh Hoa quay đầu lại Xuyên qua cửa kính của xe, cô ta có thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Nhan Thế Khải trầm xuống rồi bước nhanh về phía công ty.
Hơn nữa anh dường như còn đang vội vã gọi cho ai đó, dáng vẻ vô cùng sốt ruột.
Liễu Minh Hoa cười lạnh quay đầu: Nhan Thế Khải, anh thật sự nghĩ là bảo em xóa đoạn ghi âm rồi cầm tư liệu đó của em đi thì em sẽ không còn cách nào sao?
Liễu Minh Hoa em đâu có ngu như vậy!
Đoạn ghi âm kia cô ta đã sớm chép lại rồi, còn phần tư liệu đưa cho Nhan Thế Khải cô ta cũng chụp lại trước đó.
Cho nên cô ta căn bản là không quan tâm Nhan Thế Khải có thật sự đem toàn bộ mấy thứ đó đi hay không.
“Anh Khải, thật ra vốn dĩ anh không tin em, đúng không?”
Lại nghĩ đến mình dùng mấy thứ này mới có thể đổi lấy chút thương xót để Nhan Thế Khải đi ăn một bữa với cô ta Thì Liễu Minh Hoa liền cảm thấy vô cùng nghẹn khuất, vô cùng buồn bực.
Nhưng vẫn may, loại chuyện này có một thì sẽ có hai, một ngày nào đó cô ta vẫn có thể cướp Nhan Thế Khải về.
Ở bên kia, Lâm Thúy Vân giúp Tô Kim Thư xin nghỉ, sau đó liền đỡ cô đến cổng trường rồi hai người họ đứng ở cổng cùng chờ Lệ Hữu Tuấn.
Sau khi Lệ Hữu Tuấn đưa Tô Kim Thư đi thì đi thẳng đến công ty.
Nhưng ở đó, Lục Anh Khoa đã gửi cho anh một tin tức vô cùng kinh hãi.
“Anh nói cái gì?”
Lệ Hữu Tuấn dường như còn có chút không dám tin Lục Anh Khoa đưa tài liệu đã sửa xong ở trong tay đến trước mặt Lệ Hữu Tuấn: “Ông chủ, sau khi tập đoàn u Thị chiếm giữ trong nước vẫn luôn được xem là rất có triển vọng, nhưng vào một tuần trước nhà họ Tư cứ phái người điên cuồng mua cổ phần của tập đoàn u Thị”
“Vì để ổn định tình hình trong nước, u Thị đã bắt đầu dùng quỹ hiện có để thực hiện hợp đồng kỳ hạn, thậm chí còn dùng cả đòn bẩy”
“Nhà họ Tư sử dụng tài sản trong nước và tất cả các mối quan hệ trong nước để tiến hành cuộc vây quét mang tính hủy diệt với u Thị. Lần trước Tô Duy Nam quay về nước Mỹ chính là để giải quyết vấn đề xoay vòng v‹ Lệ Hữu Tuấn nghe đến đây thì trên người tràn ra tia tàn bạo: “Ý của anh là nói nhà họ Tư cũng đã sớm xuống tay với tập đoàn u Thị?”
“Tư Vũ Chiến nọ cho tới giờ luôn là người hữu dũng vô mưu, hơn nữa với phong cách làm việc ngày thường của anh ta thì loại chuyện truy đuổi chặn đường này chưa hẳn là anh ta đã có thể làm được.”
Lệ Hữu Tuấn đã lăn lộn ở thương trường biết bao năm, phong cách làm việc mỗi đối thủ anh đều rõ như lòng bàn tay.
Còn về tên Tư Vũ Chiến kia, lúc trước anh căn bản là chưa từng đặt anh ta vào danh sách đối thủ cạnh tranh lớn mạnh của mình.
Bởi vì ở phương diện giải quyết công việc Tư Vũ Chiến vốn dĩ không đủ quyết đoán, đặc biệt trong những việc quan trọng càng có vẻ không quả quyết.
Hay thật sự là do vụ tai nạn mấy năm trước Tô Duy Nam đã đem đầu rớt hỏng rồi, cho nên ngay cả một tên Tư Vũ Chiến cũng đấu không lại?
“Suy đoán của ông chủ chắc là không có vấn đề, nhưng bây giờ sự thật đúng là như vậy, nói ngắn gọn, Tô Duy Nam bị Tư Vũ Chiến vây quét cản đường, hiện tại đã bị đánh đến nỗi ngay cả đường đánh trả cũng không có”
Lúc Lục Anh Khoa nói những lời này vô cùng thẳng thừng, không hề đi lòng vòng: “Hơn nữa theo tôi được biết, bây giờ Tư Vũ Chiến cũng thực hiện tiến công khép kín với Mộ Mẫn Loan. Cho dù là hợp đồng đã ký trước đó hay là thông báo hẹn sẵn đăng sau, toàn bộ đều bị bãi bỏ thay thế mà không ra sao.”
Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn lóe lên, khóe miệng nở nụ cười cực kỳ lạnh lùng: “Không phải chúng ta còn thiếu một người phát ngôn sao?
Anh bảo người phía dưới gọi điện thoại cho.
Mộ Mẫn Loan đi”
“Vâng ông chủ.”
“Còn nữa, anh liên hệ với Tô Duy Nam trước.
Tuy rằng Lệ Hữu Tuấn không muốn quản chuyện vớ vẩn của Tô Duy Nam chút nào nhưng dù sao chính anh ấy vô dụng như vậy, chỉ một tên Tư Vũ Chiến đã bức anh thành chó nhà có tang rồi.
Nhưng dù là thế nào thì anh ấy vẫn là anh trai của Tô Kim Thư, nếu anh ấy thật sự xảy ra chuyện gì, Tô Kim Thư nhất định sẽ không yên tâm ở bên cạnh mình.
Cho nên lần này chỉ sợ anh thật sự phải xen vào việc của người khác.
Mười phút sau, Lục Anh Khoa từ bên ngoài bước vào, lắc đầu với Lệ Hữu Tuấn: “Ông chủ, bây giờ chúng ta không liên lạc được với Tô Duy Nam.”