Chương 845
Thế là Tô Kim Thư quay người trở vì phòng, cầm theo điện thoại lại mặc thêm một áo khoác mỏng rồi đóng cửa đi ra ngoài Sau khi lên xe, cô ngồi tại chỗ ngồi phía sau xe, mà trợ lý Lâm thì là ngồi ở vị trí kế bên tài xế phía trên Tô Kim Thư mở miệng hỏi một câu: “Chúng ta bây giờ đi sân bay sao?”
Trợ lý Lâm cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ: “Hội nghị của ông chủ còn có hai mươi phút nữa là kết thúc, anh ấy để cho tôi đến đón cô đi sân bay bên kia trước”
Tô Kim Thư gật gật đầu, an tĩnh được mấy phút lại nhịn không được mở miệng truy hỏi: “Trợ lý Lâm, gần đây công ty của các người bề bộn nhiều việc sao?”
“Xem là như thế đi, từ khi ông chủ Từ của tập đoàn Lệ Thiên rút ra ngoài thì có mặt lợi cũng có mặt hại. Nói tóm lại là so với trước kia thì càng bận rộn một chút, nhưng ngược lại anh ấy có thể chuyên chú vào trong một việc, không bị những chuyện khác cùng tranh giành quyền lực quấy nhiễu”
Tô Kim Thư gật gật đầu, dựa đầu vào trên cửa xe. Xe chậm rãi khởi động, Tô Kim Thư hững hờ hướng mặt ngoài nhìn xuyên qua cửa Sổ xe.
Ngay lúc xe sắp lái ra khỏi khu biệt thự, cô đột nhiên cảm giác được dường như có một ánh mắt dữ tợn đang nhìn thẳng về hướng bên mình. Cô nheo mắt lại nhìn sang phía một góc hoa viên trong khu biệt thự chỗ bị tối, mà trong iống như cất giấu một bóng người.
Bởi vì cách quá xa cho nên Tô Kim Thư thấy không rõ lắm dáng vẻ của người kia.
Người kia đang đứng tại chỗ tối, quần áo mặc trên người toàn bộ là màu đen, mũ áo rộng rãi phía trên che khuất đầu của người đó lại. Vành mũ ép xuống rất thấp, gần như chạm đến vị trí của mũi. Mà toàn bộ phần miệng dưới mũi đều mang khẩu trang che kín, chỉ có một phần làn da nhỏ bại lộ trong góc tối bên đó.
Tô Kim Thư từ xa xa còn có thể cảm giác được ánh mắt âm trầm của người kia. Cô toàn thân cao thấp cơ hồ đều nổi lên đề phòng, giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô, người lúc trước gọi điện thoại đe doạ mình, vô cùng có khả năng chính là người đang đứng ở đó.
Xe dần dần từng bước lăn bánh, trợ lý Lâm đang ngồi ở hàng phía trước dường như đã nhận ra Tô Kim Thư có điều khác lạ, thế là liền quay đầu mở miệng hỏi thăm: “Cô Tô, làm sao vậy?”
Tô Kim Thư quay đầu: “À, không có việc gì”
Nói xong lời này, đợi cô lại quay đầu nhìn sang thì phát hiện trong góc tối bên kia đã không có bất cứ một bóng người nào.
Đáng chết, tên kia rốt cuộc là ai? Người đó lại có mục đích gì?
Chừng nửa canh giờ, xe đưa Tô Kim Thư vững vàng đến bãi hạ cánh tư nhân của Lệ Hữu Tuấn.
Khi cô từ trên xe bước xuống thì bắt gặp.
Tô Duy Nam cũng vừa mới từ trên xe đua đối diện đi xuống, phía sau anh ta còn có thủ hạ ‘Thomas của anh đi theo.
“Anh trai!”
Tô Kim Thư vừa nhìn thấy Tô Duy Nam, liền chạy tới phía anh †a ở bên kia.
Tô Duy Nam thấy cô nâng cao bụng lớn chạy về phía bên mình, gương mặt kia lập tức đen như đáy nồi. Anh ta đi mấy bước tới, một tay đỡ cô: “Chuyện gì xảy ra? Cái này đã nói bao.
nhiêu lần? Tại sao luôn không nghe lời? Lớn bụng như vậy rồi mà sao còn nôn nôn nóng nóng?”
Tô Kim Thư lè lưỡi một cái, một đầu nhào vào trong ngực Tô Duy Nam, lẩm bẩm liền bắt đầu làm nũng: “Anh trai, em không nỡ rời xa anh!”
‘Vừa nhìn thấy em gái bảo bối của mình bày ra cái dạng này, cho dù Tô Duy Nam đang tức giận rất lớn cũng coi như toàn bộ đều không tồn tại.
Anh ta đưa tay bóp chóp mũi Tô Kim Thư một chút “Anh trai nhất định sẽ trở về thăm em, có biết không?”
“Đây là anh nói đó nha, anh nhất định phải thường xuyên trở về thăm eml”
Sau khi anh em hai người hàn huyên vài câu, Thomas liền đi tới bên người Tô Duy Nam, nhắc nhở anh ta là thời gian sắp đến.
Tô Kim Thư đứng ở bên cạnh, chăm chú cắn môi, chỉ cảm thấy hốc mắt tê tê.
Cô lưu luyến không rời kéo cánh tay Tô Duy Nam: “Anh, anh nhớ chăm sóc Mộ Mãn Loan thật tốt vào, em đang đợi cô ấy tỉnh lại làm chị dâu của em”
Sau khi Tô Duy Nam tại nghe lời này, biểu cảm trên mặt đầu tiên là cứng đờ, có điều lập tức lại hơi buông lỏng.