Chương 174: Chúng ta cùng nhau
Tô Kim Thư hốt hoảng quay mặt đi nơi khác.
Lệ Hữu Tuấn chống tay trái lên thành ghế giam cô lại Tay phải anh cũng không để yên, từng ngón tay thon dài đặt trên đùi cô từ từ men dần lên trên.
Mỗi một lần như vậy, cơ thể Tô Kim Thư bất giác run lên từng hồi Đột nhiên đôi mắt của Lệ Hữu Tuấn tối sầm lại, cô quá nhạy cảm rồi.
Nhìn cô như vậy, dường như anh lại phát hiện ra một điều thú vị trên cơ thể cô.
Người đàn ông vừa đe dọa vừa dụ dỗ: “Nói đi”
Toàn thân Tô Kim Thư run rẩy, đến đầu quả tim cũng bắt đầu run lên: “Bọn họ…Bọn họ không thật lòng với nhau, cậu Tư nhìn qua có vẻ nhiệt tình nhưng thật ra chỉ là giả vờ, còn chúng ta không hề giống bọn họ”
“Tiếp tục” Lệ Hữu Tuấn gật đầu hài lòng.
Vẫn còn muốn tiếp tục nữa ư?
Tô Kim Thư cảm thấy mặt của mình sắp bị nướng chín rồi Tô Kim Thư cầm lấy bàn tay Lệ Hữu Tuấn đang dùng để chiếm tiện nghi của mình, cô làm nững nhẹ nhàng nói: “Cậu Lệ…”
Lệ Hữu Tuấn nhìn cô chằm chằm.
Gần đây cô nhóc này càng ngày càng biết cách làm nũng, càng dùng càng thành thạo.
Nhưng lần này…
Lệ Hữu Tuấn vươn tay ôm cô vào lòng: “Lần này cho dù em có làm nũng cũng không thoát được tội.”
Nếu anh không ép buộc cô nhóc này thì cô sẽ không hiểu rõ tình cảm của mình.
Để mỗi lần cô khỏi phải tự gạt người dối mình.
Tô Kim Thư: ”…”
Hừi Cái tên khốn này!
Không biết cuối cùng hôm nay anh đã uống nhầm thuốc gì?
Thậm chí ngay cả mình làm nũng mà cũng không có tác dụng.
“Em nói nghe xem, chúng †a khác bọn họ như thế nào?”
“Anh, bỏ tôi ra đi…” Tô Kim Thư nghẹn ngào cầu xin Nhìn dáng vẻ nhỏ bé đáng thương của cô, ánh mắt Lệ Hữu Tuấn lại càng tối hơn: “Vậy thì hãy nói đi”
Tô Kim Thư ủ rũ gục vào bờ vai anh, cô vô cùng ngượng ngùng nói: “Chúng ta, chúng †a không phải giả vờ yêu nhau, chúng ta là tâm đầu ý hợp, tương thân tương ái, thân thể không thể có đôi cánh phượng đủ màu để bay cùng nhau, nhưng có tâm linh tương thông.”
Thấy cô sợ hãi đến thơ cũng nói ra được, trong mắt Lệ Hữu Tuấn thoáng qua ý cười.
Hôm nay chỉ đến đây thôi!
Cô nhóc của anh bướng bỉnh ngang ngược như vậy, nếu ép quá sẽ bị phản tác dụng “Thành ngữ và thơ đều dùng rất tốt”
Lệ Hữu Tuấn kết thúc cuộc tra tấn ngọt ngào này, đôi mắt của anh hiện lên sự cưng chiều và dịu dàng chưa từng có từ trước đến nay.
Tô Kim Thư yếu ớt dựa vào lòng anh.
Tốt em gái của anh ý!
Đồ không biết xấu hổ.
Vậy mà anh dám đùa giỡn lưu manh ở trên xe.
Đằng trước cô có rất nhiều người đi qua đi lại, cô đã không còn mặt mũi nhìn mọi người nữa rồi.
Sau khi trêu chọc Tô Kim Thư xong, Lệ Hữu Tuấn thỏa mãn buông cô ra.
“Nếu chúng ta đã tâm đầu ý hợp như vậy, thân thể không thể có đôi cánh phượng đủ màu để bay cùng nhau, Nhưng nếu đã tâm linh tương thông, thì có phải em cũng như thế không? Chúc em sinh nhật vui vẻ nha.”
“Cái gì cơ?”
Tô Kim Thư sững người, sau đó mới nhớ ra.
Hôm nay là sinh nhật của cô, thế mà cô còn quên mất sinh nhật của bản thân.
Nhưng từ trước đến nay cô chưa bao giờ nói ngày sinh nhật của mình cho Lệ Hữu Tuấn, thế mà anh có thể biết được.
Hóa ra tất cả mọi thứ anh chuẩn bị hôm nay là vì muốn tặng quà sinh nhật cho cô.
Lúc này trong lòng Tô Kim Thư cảm thấy vô cùng ấm áp.
Cô muốn mở miệng nói, nhưng không biết phải nói gì?
Người đàn ông này vừa bá đạo vừa xấu xa, thế mà cũng có lúc thật chu đáo, cẩn thận.
Phải nói rằng, anh tặng món quà sinh nhật này còn quý giá hơn tất cả mọi thứ.
“Cảm… Cảm ơn anh.”
Tô Kim Thư cầm chặt túi hồ sơ vào trong tay, sau đó cô vội vàng ôm nó vào lòng.
Lệ Hữu Tuấn nhìn thấy hành động của cô, anh do dự một lúc rồi mới nói: “Người cha thật sự của hai đứa nhóc, em có từng nghĩ muốn đi tìm anh ta không?”
Đây là lần đầu tiên Lệ Hữu Tuấn muốn làm một việc mà phải suy nghĩ đắn đo.
Anh muốn nói cho Tô Kim Thư biết, người đàn ông điên cuồng với cô trong buổi tối năm năm trước chính là anh.
Nhưng anh lại nghĩ đến phản ứng của Tô Duy Hưng sau khi biết sự thật vào ngày hôm đó Đây không phải lần đầu tiên anh giữ mọi việc trong lòng.
Có những khi thứ mà mình càng quý trọng, thì bản thân càng trở nên cẩn thận hơn.
Sau khi Tô Kim Thư nghe xong những lời này, khuôn mặt hơi tái đi Sao đột nhiên Lệ Hữu Tuấn lại hỏi vấn đề này.
Chẳng lẽ anh ấy đang ghen ư?
Theo tính cách thường ngày của anh, câu trả lời này nhất định phải suy nghĩ kỹ càng rồi nói, nếu không rất dễ khiến anh tức giận.
Sau một hồi suy nghĩ, Tô Kim Thư ngập ngừng nói.
“Đương nhiên là không mui Lệ Hữu Tuấn ngạc nhiên nói: “Thật ư?”
Dường như sợ Lệ Hữu Tuấn không tin, Tô Kim Thư vội vàng giải thích “Đương nhiên là thật, kể từ khi tôi có hai đứa con đã thề răng sẽ không có bất cứ quan hệ nào với cha của bọn chúng”
Nét mặt Lệ Hữu Tuấn thâm trầm: “Nếu anh ta đến tìm mẹ con em thì sao?”
Tô Kim Thư nhìn thấy khuôn mặt sa sầm của anh, còn tưởng rẵng anh đang tức giận: “
Cho dù bây giờ anh ta có đứng trước mặt tôi thì tôi tuyệt đối cũng sẽ không chấp nhận.”
Lệ Hữu Tuấn vốn đã chuẩn bị một đống lời cần nói, nhưng bây giờ nhìn thấy thái độ của Tô Thư Kim kiên quyết như vậy, lúc này anh có chút do dự.
Chân tướng sự việc đã đến bên miệng, nhưng từ ngày này qua ngày khác cứ phải nuốt ngược trở lại Nửa tiếng sau là bọn họ đã trở về biệt thự.
Hai đứa trẻ đã không còn kiên nhẫn đợi đã đi ngủ trước.
Tô Kim Thư đi vào phòng tắm, khi cô chuẩn bị tầm thì phát hiện Lệ Hữu Tuấn cũng theo vào.
“Cậu Lệ”
Tô Kim Thư ôm bộ đồ ngủ, khuôn mặt của cô nhìn anh đầy vẻ đề phòng.
Bản thân muốn đi tắm thế mà anh ý cũng theo vào.
Thế không phải là muốn cùng nhau tắm ưi Nhìn bộ dạng đề phòng của cô, đột nhiên Lệ Hữu Tuấn muốn trêu chọc cô một chút.
Anh vừa đi vào vừa lấy tay cởi cúc áo.
“Chẳng phải muốn đi tắm sao? Tại sao em vẫn chưa cởi quần áo”
Anh không ra ngoài thì làm sao tôi dám cởi?
Thấy cô không nói gì, Lệ Hữu Tuấn nheo mắt lại: “Hay là muốn anh giúp em?”
“Không cần, không cần, tôi có thể tự làm được”
Tô Kim Thư vội vàng trốn vào trong góc, cô chậm chạp cởi cúc áo.
Cô nhớ tới cảnh tượng ở trên xe lúc nấy.
Nếu lúc này mà để anh giúp, không chừng anh lại giở trò cũ.
Khi cúc áo thứ ba được cởi ra, tay của Tô Kim Thư đã bắt đầu run rẩy.
Bởi vì cô đang mặc một chiếc váy dạ hội, cho nên ở phía trong không mặc gì, làm sao có thể cởi trước mặt anh “Như vậy là muốn anh tới giúp phải không?”
Đột nhiên giọng nói trâm thấp của người đàn ông phát ra đãng sau dọa cô sợ hết hồn.
Tô Kim Thư quay người lại theo phản xạ tự nhiên.
Cô trượt chân cả người ngã vào trong bồn tắm *Á áI Sắc mặt Lệ Hữu Tuấn lạnh đi, anh vươn cánh tay dài ôm cô vào lòng, sau đó quay một vòng Bùm bùm!
Hai người cùng nhau ngã vào trong bồn tắm.
Nước bắt tung tóe khắp nơi, hai người đều bị ướt hết.
“Hựi”
©ó tiếng rên vang lên bên tai, Tô Kim Thư mới sợ hãi vội vàng bò dậy.
Bởi vì có Lệ Hữu Tuấn đỡ phía dưới nên cô không có bị thương.
Tuy nhiên, Lệ Hữu Tuấn lấy tay ôm chặt vai trái của mình, anh nhíu mày lại, hình như là đã bị thương rồi.
“Anh sao vậy?”
Tô Kim Thư vội vàng sờ soạng vai bên trái của anh.
Cô kéo tay trái của anh rồi cởi áo sơmi ra, cô thực hiện những động tác này vô cùng lưu loát, thâm chí lưu loát đến Lệ Hữu Tuấn nhìn thấy vậy cũng phải sửng sốt.