Chương 398: Anh chưa bao giờ biết sợ cho đến khi gặp cô
“Ông chủ, có một vụ cướp hung ác xảy ra gần bến xe nơi mợ chủ đi vào buổi chiều nay. Tôi nghe nói có một nữ sinh bị cướp. Hình như cô ấy bị đâm, đã được đưa đến bệnh viện.”
‘Sau khi nghe những lời này, áp lực toàn thân Lệ Hữu Tuấn chìm xuống “Tô Kim Thư đâu?”
“Chúng tôi đã điều tra. Mợ chủ đã dùng chứng minh thư để đăng ký, làm thủ tục nhập viện ở một bệnh viện gần đó khoảng một giờ Trước.”
Chết tiệt!
Trong cơn tức giận, Lệ Hữu Tuấn đập mạnh chiếc điện thoại xuống đất.
Một tiếng “Bụp” lớn vang lên. Chiếc điện thoại vỡ nát Đến mức trợ lý Lâm đang ngồi bên ngoài phải sửng sốt. Anh ta do dự vài giây, đang định đi vào xem có chuyện gì thì đột nhiên nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn lao ra như một cơn gió.
Trong bãi đậu xe ngầm, mọi thứ lần lượt đã được chuẩn bị sẵn sàng.
‘Vừa lên xe, Lệ Hữu Tuấn lập tức nhấn ga.
Chiếc xe lao ra khỏi bãi đậu Không khí trong xe thấp đến mức ngột ngạt.
Đường đi vốn mất khoảng nửa giờ nhưng sau đó dần dần giảm xuống còn mười lăm phút Đến cổng nhà xe bệnh viện, xe vừa dừng, Lệ Hữu Tuấn lập tức lao ra.
Anh bước vài bước đã đến quầy lễ tân: “Kiểm tra xem Tô Kim Thư đang ở phòng bệnh nào.”
Cô gái nhỏ ở quầy lễ tân đang nhìn xuống điện thoại di động, nghe thấy có người nói chuyện, mới uể oải ngẩng đầu lên.
‘Vừa nhìn lên cô ta đã lập tực trợn tròn mắt.
Trời ơi, người đàn ông này đẹp trai quát Khuôn mặt nhỏ nhản của cô ta lập tức đỏ bừng bừng, thậm chí không biết đặt tay chân vào đâu Nhưng bây giờ trong đầu Lệ Hữu Tuấn chỉ có Tô Kim Thư.
Thấy cô gái nhỏ đang ngây ngốc nhìn mình, khuôn mặt anh lập tức đông cứng thành băng, như thể anh sắp ăn thịt người: “Cho tôi hỏi, Tô Kim Thư đang năm ở phòng bệnh nào?”
Nghe tiếng thét, cô gái nhỏ suýt chút nữa tè ra quần, luống cuống bắt đầu kiểm tra thông tin, rất nhanh đã có kết quả: “Phòng số 603, vừa mới ra khỏi phòng cấp cứu.”
Phòng cấp cứu?
Ba chữ này như một nhát búa dữ dội đập vào ngực Lệ Hữu Tuấn.
Hai mắt anh đỏ hoe, lao như điên về phía tầng sáu.
Nhìn phòng số 603 ở ngay trước mặt mình bỗng dâng lên một nỗi lo sợ Sống lâu như vậy nhưng anh chưa bao giờ sợ hãi bất cứ điều gì Nhưng sau khi quen Tô Kim Thư, anh lại trải qua cảm giác như bản thân mình sắp bị đưa đi lăng trì Lệ Hữu Tuấn chưa bao giờ tin vào Phật giáo.
Nhưng khi mở cửa phòng bệnh, anh thậm chí còn bắt đầu thầm cầu nguyện trong lòng: Tô Kim Thư, nhất định em không được xảy ra chuyện gì!
Cánh cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. Lệ Hữu Tuấn nhìn thấy Tô Kim Thư đang ngồi trên ghế.
Cả người cô toàn máu, khuôn mặt đẫm nước mắt.
Đôi mắt cô đỏ hoe, sưng lên vì khóc. Đôi vai cô không ngừng run rẩy.
“Tô Kim Thư!”
Lệ Hữu Tuấn lao tới, lập tức ôm chặt lấy cô vào lòng.
Tô Kim Thư còn chưa kịp định thần lại thì cả người đã bị trói chặt trong lông ngực ấm áp của anh.
“Lệ Hữu Tuấn…
Lệ Hữu Tuấn buông cô ra rồi nhìn cô từ trên xuống dưới.
Cô vợ nhỏ của anh cả người bê bết máu, có phải bị thương nặng chỗ nào rồi không?
Tô Kim Thư nhìn anh, nghẹn ngào lắc đầu: “Em không sao”
“Nhưng nhiều máu như vậy…”
Tô Kim Thư lại khóc: “Không phải em, mà là, là đàn anh…”
Sau đó, Lệ Hữu Tuấn mới để ý rằng người đang nằm trên giường bệnh hóa ra là Nhan Thế Khải.
Hàng lông mày anh tuấn nhíu lại, nhìn đôi mắt đỏ hoe, sưng húp đang khóc của Tô Kim Thư, anh nhất thời không nói nên lời.
Sau khi xác nhận rằng cô không bị thương, Lệ Hữu Tuấn không nói năng gì đã kéo cô ra khỏi phòng.
“Đi ra ngoài nói, đừng quấy rầy bệnh nhân.”
Bên ngoài phòng bệnh, Tô Kim Thư bụm mặt, ngồi xổm trên mặt đất: “Nếu không phải tại em, đàn anh sẽ không bị thương nặng như vậy. Tất cả đều là lỗi của em”
“Bác sĩ nói không nguy hiểm đến tính mạng”
Tô Kim Thư nghẹn ngào: “Tuy bác sĩ nói hiện tại không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng bác sĩ cũng nói nếu con dao đó đâm sâu thêm một xen-ti-mét, Nhan Thế Khải chắc chắn sẽ chết.”
Nghĩ đến đây cô sợ chết khiếp.
‘Sớm biết vậy, cô đã không cần cái ba lô kia rồi!
Nếu không phải cô tiếp tục đuổi theo, đàn anh cũng không liều mạng cướp lại như vậy, cũng sẽ không bị thương. Tất cả đều là lỗi của cô!
Tô Kim Thư cần vào tay phải, cố nén tiếng khóc.
Đúng lúc này, một đôi tay to bế cô lên.
Cô lờ mờ nhìn lên với đôi mắt đấm lệ, thấy hai hàng lông mày của Lệ Hữu Tuấn cau lại: “Khóc thảm thiết trước mặt anh vì một người đàn ông khác, em không sợ anh khó chịu sao?”
Tô Kim Thư sững sờ một lúc: “Lệ Hữu Tuấn, đàn anh vì em mà suýt mất mạng, nhưng em không thể làm gì cho anh ấy.
Chẳng lẽ, rơi nước mắt cũng là sai sao?”
Chỉ cần là con người, đều sẽ có cảm xúc. Cô rơi nước mắt vì đau lòng và áy náy.
Nếu ngay cả điều này cũng có thể kiềm chế thì có còn là con người không?
“Khóc không có gì là sai cả”
Lệ Hữu Tuấn cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt của cô: “Còn anh thì sao?”
Tô Kim Thư nhìn anh, dường như không phản ứng gì “Khóc đến sưng cả mắt như thế này, ngày mai làm sao chúng ta đi gặp ông cụ đây?”
Tô Kim Thư sửng sốt, chợt nhớ ra ngày mai phải cùng Lệ Hữu Tuấn đi mừng thọ ông cụ Lệ.
Nhưng đàn anh đang thế này, sao cô có thể yên tâm rời đi?
Tô Kim Thư bỗng thấy day dứt.
Mặc dù Nhan Thế Khải đã qua giai đoạn nguy hiểm. Nhưng lúc này cô lại rời đi như thế, không phải là quá vô lương tâm sao?
“Em muốn ở lại đây bao lâu, anh sẽ ở cùng em bấy lâu. Nhưng tám giờ tối ngày mai, đúng giờ đó em phải đi cùng anh. Đây là điều chính mà anh muốn nói”
Lệ Hữu Tuấn biết Tô Kim Thư đang nghĩ gì. Vì vậy khi anh nói điều này, anh còn ngang ngược không cho cô từ chối Tô Kim Thư: “…”
Quên đi, bản thân cô thì muốn ép buộc ở lại chăm sóc Nhan Thế Khải nhưng chuyện này căn bản là không thể được.
Cô thở dài, kiếng chân lên và hôn lên môi Lệ Hữu Tuấn: “Cảm ơn chồng”
Đây chắc là lần đầu tiên Tô Kim Thư chủ động và tự nhiên gọi anh là chồng?
Nhưng lại vì một người đàn ông khác.
Lệ Hữu Tuấn nhíu mày, trong lòng đột nhiên có chút rối rằm.
Anh cúi đầu nhéo cảm cô.
“Ở trước mặt anh không được khóc vì những người đàn ông khác, hiểu chưa?”
Giọng anh lạnh lùng, không vui Da đầu của Tô Kim Thư hơi ngứa ngáy, nhưng cô ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết rồi.”
“Trước tiên về cùng anh, tắm rửa, thay quần áo rồi vào lại.”
Tô Kim Thư vốn dĩ muốn từ chối, nhưng vừa ngẩng đầu liền thấy sắc mặt của Lệ Hữu Tuấn không tốt lắm, liền rũ mắt xuống, khế ừ.
Lệ Hữu Tuấn kéo cô, xoay người đi về phía thang máy.
“Ding Dong!”
Cửa thang máy từ từ mở ra, đột nhiên có hai người lao ra khỏi đó.
Hai người đó không phải ai khác, chính là mẹ Nhan và cha Nhan Khi mẹ Nhan nhìn thấy Tô Kim Thư, bà lập tức tức giận.
Bà lao lên tát thẳng vào mặt Tô Kim Thư.
Tô Kim Thư không kịp né tránh, nhắm hai mắt lại theo bản năng Nhưng một lúc sau, cơn đau đớn trong tưởng tượng đã không đến.