Chương 478: Là mẹ giết con của con
“Đương nhiên là thật rồi, còn có thế là giả được sao? Bây giờ Mẫn Loan đang ở bên cạnh bác này”
Mẹ Mộ chỉ sợ Tư Vũ Chiến không tin, vội đến nhảy dựng.
“Vậy bây giờ bác bảo Mắn Loan nghe điện thoại, nếu như lời bác nói đều là thật, vậy thì một tỷ rưỡi lập tức sẽ được chuyển vào tài khoản của bác”
“Được được được, cháu đợi một lát”
Mẹ Mộ lập tức đem điện thoại nhét vào tay Mộ Mãn Loan, vội vàng giục: “Nghe điện thoại đi, mau nghe điện thoại đi chứ!
Mộ Mẫn Loan cực kì lạnh lùng nhìn mẹ Mộ, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lùng. Sau đó cô ta dứt khoát cầm điện thoại lên: “A lô?”
Tư Vũ Chiến vốn tưởng rằng mẹ Mộ vì tiền nên cố ý lừa anh ta.
Nhưng bây giờ vừa nghe thấy giọng của Mộ Mẫn Loan, ngữ khí của anh ta không kìm được trở nên dịu dàng: “Mẫn Loan?”
Mộ Mẫn Loan cực kì lạnh lùng mở miệng nói “Là em”
“Mẫn Loan, em nên biết là, ở thế gian này chỉ có mình anh là thật lòng tốt với em, chỉ cần em chịu ngoan ngoãn quay lại bên cạnh anh, cho dù là Tô Duy Nam hay là tên vệ sĩ mặt trắng mà em thích kia, anh đều có thể không so đo”
Mộ Mẫn Loan đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Vậy thì ngại quá, cho dù là Tô Duy Nam trước đây hay là tên mặt trắng bây giờ, em lại vẫn nhất định muốn cố chấp như vậy đấy.”
Säc mặt của Tư Vũ Chiến lập tức thay đối “Mẫn Loan, lời này của em rốt cuộc là có ý gì?”
“Nghe không hiểu à? Nếu như anh nghe không hiểu, vậy giải thích lại một lần thật kĩ cho anh nghe. Một tỷ năm trăm triệu tiền sinh hoạt phí kia anh không cần phải chuyển nữa, biệt thự anh cũng có thể lấy lại bất cứ lúc nào, bắt đầu từ hôm nay, đừng đến làm phiên em nữa. Nếu như anh còn dám giở lại trò cũ, dùng người nhà để uy hiếp em, em sẽ khiến anh hối hận cả đời đấy!”
“Mộ Mắn Loan, em lại dám…”
Lời của Tư Vũ Chiến còn chưa nói xong, Mộ Mẫn Loan đã trực tiếp cúp máy.
Mẹ Mộ ở bên cạnh sau khi thấy cảnh này, tức đến suýt nữa thì phun ra máu, bà ta vỗ mạnh lên đùi mắng: “Con bé chết tiệt này, có phải bị ngụ rồi không? Có người mỗi tháng cho bố mẹ con một tỷ năm trăm triệu tiền sinh hoạt phí, cho bố mẹ con ở biệt thự, vậy mà con lại không muốn? Nhất định phải ở cùng cái thẳng mặt trắng nghèo kiết xác kia, đầu con úng nước rồi à?”
Mẹ Nộ giảng điện thoại lại, cực kì hống hách uy hiếp nói: “Mẹ không cần biết, bây giờ con lập tức gọi điện xin lỗi Tư Vũ Chiến, nếu không thì, mẹ sẽ không nhận đứa con gái này nữa!”
“Mẹ đủ rồi đấy!”
Mộ Mẫn Loan đột nhiên giận dữ trách mắng, mẹ Nộ trực tiếp bị dọa nhảy dựng.
Đây là lần đầu tiên bà ta thấy dáng vẻ quá khích như vậy của Mộ Mẫn Loan.
“Không nhận đứa con gái này?”
‘Sau khi Mộ Mẫn Loan nghe thấy câu này, không nhịn được cười lạnh: “Lúc đầu nếu hai người thực sự coi con là con gái ruột, thì đã không liên kết với Tư Vũ Chiến cùng nhau lừa con!”
‘Säc mặt mẹ Mộ thay đối, bà ta đột nhiên có chút hoang mang: “Lúc đó…lúc đó, không phải là mẹ suy nghĩ cho con hay sao?”
“Mẹ sờ vào lương tâm của mình nói đi, chẳng lẽ lúc đó Tô Duy Nam đối với bố mẹ không tốt sao? Cho dù hai người tham lam như vậy, nhưng anh ấy đối với hai người từ trước đến nay đều là có yêu cầu sẽ đáp ứng!”
Lúc Mộ Mẫn Loan nói những lời này gần như đã trở nên điên cuồng: “Nếu như không phải vì con ở giữa ngăn cản, thứ anh ấy cho bố mẹ sẽ còn nhiều hơn của Tư Vũ Chiến vô số lần!”
“Chính là vì điểm này, vì Tư Vũ Chiến nhìn thấy sự tham lam của hai người, mới liên kết phối hợp với hai người diễn màn kịch bắt cóc tống tiền kia!”
Mộ Mẫn Loan nói tới đây, đôi mắt đã sưng đến đỏ bừng.
Mỗi lần nghĩ đến đoạn hồi ức kinh khủng đó, cô lại hận không thể hai tát trực tiếp đánh chết bản thân “Lúc đó con quá ngốc, dưới tình thế cấp bách vậy mà lại tin đoạn ghi âm mà Tư Vũ Chiến ngụy.
†ạo ra, còn cho răng Tô Duy Nam bắt cóc bố mẹ, cuối cùng còn tống tiền…”
Dường như là muốn đem những cảm xúc phải kìm nén mấy năm này bộc phát ra, cả người Mộ Mẫn Loan trở nên điên loạn, cô ta vừa hét lên vừa khóc thành tiếng: “Cho nên con mới đến đại cổ đông hãm hại anh ấy…cho đến khi anh ấy xây ra chuyện hai người mới xuất hiện, lúc đó, con mới biết là mình đã hiểu lầm anh ấy. Con thật ngốc! Ngốc đến mức tin hai người!”
Mẹ Mộ bị con gái dọa đến mức bối rối: “Mẫn Loan, chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách bố mẹ, bố mẹ…bố mẹ lúc đó cũng là bị Tư Vũ Chiến lừa gạt”
“Hai người bị anh ta lừa gạt? Hơ hơ…Vậy con lại muốn hỏi, trên tài khoản của hai người đột nhiên nhiều hơn ba trăm năm mươi tỷ là ai đưa? Mẹ dám nói đó không phải là tiền kiếm lợi mà Tư Vũ Chiến đưa cho hai người không?”
Đối diện với sự vạch trần không hề để lại chút thể diện nào của Mộ Mẫn Loan, mẹ Mộ cuối cùng cũng trầm mặc.
“Lúc đó, biết Tô Duy Nam xảy ra chuyện, con ngất xỉu tại chỗ bị hai người đưa đến bệnh viện, bác sĩ đã chẩn đoán con có thai rồi”
“Nhưng hai người thì sao! Hai người vì muốn ép con ở bên cạnh Tư Vũ Chiến, vậy mà lại cấu kết nhau âm thầm bỏ đi đứa con của con, mẹ giết con của con, là hai người giết con của con!”
Tuy đã nhiều năm trôi qua, nhưng mỗi lần nhớ lại những chuyện này, Mộ Mẫn Loan lại cảm thấy giống như cô tự mình cầm dao tự vạch từng nhát từng nhát lên trên vết thương đã sớm hoại tử của mình Cái cảm giác đó đau thấu tận tâm can, khiến cô gần như không thể hít thở.
“Hai người là người sinh con ra nuôi dưỡng con, là bố mẹ ruột của con đấy! Lại đi liên kết với người ngoài…chỉ vì tiền, khiến con tự tay bức chết người đàn ông mà con yêu nhất, tự tay giết chết con của mình!”
“Con hỏi hai người, tim của hai người làm bắng đá sao? Con hận hai người, nếu như có thể, con thà rằng trả lại mạng sống này cho hai người, sau đó dẫn theo hai người xuống địa ngục!”
Nói xong những lời này, Mộ Mắn Loan dường như đã dùng hết tất cả sức lực.
Cả người cô giống như một chiếc lá rụng xuống, mềm oặt người ngồi trên mặt đất.
Sự đau khổ kìm nén mấy năm nay, cuối cùng đã được phóng thích hết ra ở khoảnh khắc này.
Còn may.
May mà Tô Duy Nam anh ấy vẫn chưa chết.
May mà…anh ấy vẫn còn sống sờ sờ đứng trước mặt mình.
Chỉ cần anh yên ổn, anh ấy kết hôn với ai ở cạnh ai, cùng ai dành trọn phần đời còn lại, cũng không sao cả.
Cô ta chỉ cần anh ấy sống tốt, như vậy là đủ rồi, đời này của cô ta thế là đủ rồi.
Cô ta của bây giờ, không còn gì cả, cũng tuyệt đối sẽ không bị bất cứ ai uy hiếp nữa.
Mẹ Mộ nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng đến cùng này của Mộ Mẫn Loan, hình như cũng bị dọa rồi Đặc biệt là câu cuối cùng”dần theo hai người xuống địa ngục kia mà cô ta hét ra, trong lòng mẹ.
Mộ càng thêm run sợ.
Bà ta do dự một lúc, vẫn là đưa tay ra kéo lấy cô ta: “Mãn Loan, Mãn Loan con, con bình tĩnh một chút…”
Chỉ là tay của bà ta còn chưa động đến Mộ Mãn Loan, đã bị cô ta dùng sức hất ra.
Mộ Mắn Loan cúi thấp đầu, giọng nói lạnh như băng: “Những năm này Tư Vũ Chiến cho hai người không ít tiền, bản thân hai người chắc cũng có một chút tiền tiết kiệm rồi chứ”
“Cầm lấy số tiền đó trở về quê đi, cả đời này con không muốn gặp lại hai người nữa, nếu như hai người còn có một chút lương tri, thì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt con nữa”