Chương 637
“Anh muốn lật lọng đúng không? Mà nếu anh muốn lật lọng cũng không sao, anh chỉ cần nói một câu là em sẽ làm ngay. Đến lúc miệng vết thương có dính nước thì em cũng không biết xử lý đâu nha”“
“Anh không có lật lọng.”
“Vậy bắt đầu thôi, hiện tại anh đang bị thương, em không nhanh chóng giúp anh tắm xong, ngộ nhỡ anh bị cảm thì phải làm sao?”
“Vậy… Vậy anh nhắm mắt lại trước đã”
“Hửm?”
“Này, tay anh để đâu vậy hả? Bỏ ra, đừng đụng vào quần áo của eml”
“Dù sao người em cũng ướt hết rồi, tắm chung với anh luôn đi”
“Em mới không thèm tắm chung với anh ấy”
“Vừa nãy là em chăm sóc anh, bây giờ đến phiên anh chăm sóc em, ngoan ngoãn nghe lời nào”
“Anh…
Hai tiếng đồng hồ sau, Lâm Thúy Vân với hai chân run run, vịn vào tường đi ra khỏi nhà vệ sinh.
“Cái tên khốn nạn này”
Đã nói rõ ràng là giúp anh ta tắm rửa, thế nào mà về sau cũng không hiểu tại sao chính mình lại bị anh ta ăn sạch sẽ.
Suốt cả hai tiếng, suýt chút nữa khiến cô ấy chết trong nhà tắm luôn ri Lâm Thúy Vân mặc chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình của anh ta, co người rúc ở trong chăn, cô chỉ cảm thấy toàn thân mình đã bị đào hết cả rồi Lục Mặc Thâm ăn đậu hũ xong, cảm thấy tỉnh thần vô cùng sảng khoái.
Lâm Thúy Vân thấy anh ta nhẹ nhàng bước ra từ phòng tắm, tức giận tới mức trực tiếp nhảy xuống giường.
“Chân của anh…”
Vừa nãy không phải còn nói là bị chuột rút sao?
Bây giờ thì sao? Lúc nãy vận động dữ dội như thế, anh ta chẳng những không hề có bất kỳ một chút khó chịu nào, mà cái chân phải kia cũng không giống bị gấy.
“Nếu như anh nói, em đã giúp anh đả thông tư tưởng, cho nên thân thể anh mới nhẹ như yến thì sao?”
Lâm Thúy Vân cản răng: “Anh đoán xem?”
Lục Mặc Thâm chui vào chăn, trực tiếp ôm cô nàng đanh đá chua ngoa vào lòng…
Tối nay Lâm Thúy Vân bị giày vò cực kỳ thảm, không biết có phải do những lời thổ lộ của cô ấy hay không, khiến cho Giáo sư Lục của chúng ta vô cùng thỏa mãn, cho nên tinh lực là vô tận.
Hoặc cũng có thể là do trước đó Lâm Thúy Vân không thèm đếm xỉa tới anh ta, khiến anh ta phải chịu nhẫn nhịn, một bụng ất cho nên lúc này mới nhất định phải phát tiết ra ngoài.
Dù sao bất kế là vì cái gì, lần này Lâm Thúy Vân cũng sâu sắc cảm nhận được, Giáo sư Lục của chúng ta ngang ngược và tàn bạo đến cỡ nào.
“Cậu Lục, Giáo sư Lục, cầu xin anh tha chc em đi!”
“Gọi anh một tiếng chồng đi, có lẽ anh sẽ cân nhắc tha cho em sớm hơn một chút!”
“Mơ tưởng!”
Nửa tiếng sau.
“Chồng, em xin lỗi mà, buông tha cho em đi, em sai rồi…
“Thật ngại quá, người mà quý khách gọi hiện tại không có ở khu phục vụ”
“Lục Mặc Thâm, em muốn làm thịt anh!”