Chương 535: Trong bụng cô vẫn còn một đứa con
Đột nhiên, Lệ Hữu Tuấn nhớ đến Lê Duyệt Tư vẫn còn ở trong phòng khách, vì vậy anh cau mày quay người bước vào.
Anh vừa bước vào phòng khách đã thấy Lâm Mộc loạng choạng bước xuống lầu hai: “Ông chủ… đang… bốc cháy”
Lệ Hữu Tuấn sắc mặt đột nhiên thay đối, ngay lập tức, anh sải bước lao về phía lầu hai Tô Kim Thư Tô Kim Thư vẫn ở trên tầng hai!
Lâm Mộc kinh hãi, vừa rồi còn đang bình thường, còn chưa biết chuyện gì thì đột nhiên bà thấy khói bốc ra từ phòng ngủ chính trên lầu 2.
Một lúc sau, ngọn lửa lan ra khỏi phòng làm việc.
Lâm Mộc không xông vào được nên chỉ còn cách lên phòng ngủ thứ hai bế hai đứa bé đang ngủ say ra ngoài Nhưng khi bà định đi gọi Tô Kim Thư, ngọn lửa đã lớn đến mức không thể vào được.
Trong phòng làm việc có tủ rượu, nếu cháy đến tủ rượu thì lửa bùng lên dữ dội và không có cách nào khống chế được.
Khi Lâm Mộc nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn vội vàng chạy lên tầng hai, bà đột nhiên hoàn hồn và vội vàng chạy đến bên cạnh gọi số 114 báo cháy.
Ngọn lửa phát ra từ phòng ngủ chính, anh chỉ vừa mới trả lời một cuộc điện thoại, làm sao ngọn lửa lại lan nhanh như vậy?
Khói tràn ngập mọi ngóc ngách của phòng ngủ chính, và nhanh chóng khuếch tán ra bên ngoài Lệ Hữu Tuấn đối mặt với ngọn lửa nóng như thiêu đốt, cho dù là người từng lăn lộn trên chiến trường như anh, lúc này cũng cảm thấy rất khó có thể nhúc nhích được một tấc.
Đôi mắt của anh lạnh lùng, nhưng trong đầu anh suy nghĩ rất rõ ràng.
Bản đồ địa hình của biệt thự lướt nhanh qua đầu anh.
Vừa rồi Lê Duyệt Tư đang ở trong đại sảnh, và sau đó Tô Kim Thư đã tỉnh dậy, sau khi hai người đi vào phòng ngủ chính, lửa bắt đầu bùng cháy.
Lệ Hữu Tuấn, mày điên rồi! Sao mày có thể để Lê Duyệt Tư và Tô Kim Thư ở cùng với nhau!
Trong lúc bàng hoàng, khuôn mặt nhỏ xinh của Tô Kim Thư hiện lên sâu trong tâm trí Lệ Hữu Tuấn.
Đôi mắt to sáng long lanh, giọng nói nhẹ nhàng và nụ cười như một đứa trẻ…
Chỉ cần anh nghĩ rằng khuôn mặt của cô có thể bị ngọn lửa nhấn chìm bất cứ lúc nào, Lệ Hữu Tuấn cảm thấy đau khổ, như thể trái tim anh đang bị lửa thiêu đốt “Tô Kim Thư!”
Tiếng gầm điên cưồng của Lệ Hữu Tuấn phát ra từ ngoài cửa.
Tô Kim Thư nằm trên giường, cố gắng gượng dậy nhưng do hít phải làn khói dày đặc nên cô suýt ngạt thở.
Tô Kim Thư vùi đầu vào chăn bông, tay còn lại bảo vệ bụng mình một cách tuyệt vọng.
Cô không được để đứa bé gặp tai nạn!
‘Vừa rồi cô định trừng phạt Lê Duyệt Tư, nhưng đột nhiên có người từ bên ngoài khóa cửa phòng ngủ chính.
Lê Duyệt Tư nhân cơ hội đẩy cô ra, hai người hoảng sợ đứng dậy mở cửa Nhưng trong giây tiếp theo, ngọn lửa bắt đầu bốc cháy ở cửa sổ của phòng ngủ chính.
Đám cháy quá lớn nên không có cách nào khống chế được.
Lúc này, Lê Duyệt Tư đã hít phải quá nhiều khói và ngã xuống đất, ngất xỉu.
Tô Kim Thư bị khói dày đặc làm cho ngộp thở, cảm giác ngột ngạt khiến ý thức cô dần mờ đi.
“Tô Kim Thư!”
Đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, mang sự độc đoán không thể nghĩ ngờ: “Đừng nói chuyện, anh sẽ lập tức đưa em đi ra ngoài!”
Lệ Hữu Tuấn nhanh chóng cởi quần áo của mình, đội lên đầu Tô Kim Thư, sau đó ôm cô lên Theo trí nhớ, anh nhanh chóng bế Tô Kim Thư ra khỏi phòng ngủ chính.
Khi anh lao ra, lực lượng cứu hỏa đã điều một xe ô tô đến Lệ Hữu Tuấn vừa bước ra khỏi cửa thì được nhân viên y tế dẫn lên xe cấp cứu “Thưa anh, có ai trong phòng không?” Một người lính cứu hỏa nhìn anh và hỏi Lệ Hữu Tuấn nhìn Tô Kim Thư đã qua cơn mê, ánh mắt anh lạnh băng “Thưa anh, anh có nghe thấy tôi nói không?”
‘Sau một hồi im lặng, anh lạnh lùng nói “Bên trong còn có một người khác.”
Nghe xong, lực lượng cứu hỏa vội vã tổ chức người lao vào bên trong với mặt nạ phòng độc.
Lệ Hữu Tuấn lên xe cấp cứu và nhanh chóng thấy một nhân viên cứu hỏa đưa Lê Duyệt Tư ra ngoài.
Chiếc váy trắng trên người cô ta đã nhuốm màu máu đỏ.
Lệ Hữu Tuấn quay đầu lại và nhìn Tô Kim Thư, cô đã qua khỏi cơn hôn mê và hiện đang đeo mặt nạ dưỡng khí.
Lúc này, bác sĩ đang định truyền dịch cho cô, Lệ Hữu Tuấn đột nhiên dùng sức nắm lấy cổ tay cô: “Bác sĩ, vợ tôi đang mang thai”
Tay bác sĩ dừng lại một chút, ánh mắt nhìn anh khác lạ vô cùng: “Anh nói cái gì vậy? Đang mang thai? Thưa anh, trong tình huống này, tôi sợ đứa con trong bụng vợ anh không thể giữ được…”
“Bang!”
Trước khi bác sĩ nói xong, Lệ Hữu Tuấn đã nằm lấy cổ áo bác sĩ và đập mạnh vào xe cứu thương “Anh nói cái gì? Nói lại tôi nghe?”
Bác sĩ sợ đến mức tái mặt: “Anh bình tĩnh, tôi… Tôi không tiêm thuốc cho cô ấy nữa, anh buông ra trước đã”
Một nhân viên y tế khác cũng chạy đến và kéo Lệ Hữu Tuấn đi.
Lệ Hữu Tuấn chỉ quỳ xuống bên cạnh Tô Kim Thư, nằm chặt tay cô và liên tục hôn lên môi cô: “Sẽ không sao đâu, cả em và đứa bé đều sẽ không sao…”
Anh không bao giờ cho phép điều này xảy ra.
Bởi vì anh biết rất rõ rằng đứa con trong bụng Tô Kim Thư là sinh mệnh đối với cô.
Nếu đứa trẻ ra đi, toàn bộ thế giới của Tô Kim Thư sẽ sụp đổ.
Tô Duy Nam vừa rời đi, ngay trước khi anh ấy rời đi, anh đã thề rằng sẽ không bao giờ để ai làm tổn thương Tô Kim Thư.
Nhưng anh vừa nói xong chưa bao lâu, Tô Kim Thư đã năm trên xe cấp cứu.
Lệ Hữu Tuấn nhìn khuôn mặt tối sầm của cô, chỉ cảm thấy trái tim mình như bị dao cắt.
Cuối cùng cũng đến phòng cấp cứu.
Ngay khi Tô Kim Thư được đẩy vào, Lệ Hữu Tuấn muốn đi theo, nhưng ngay lập tức một số y †á đã ngăn anh lại “Xin lỗi anh, anh không vào được, đây là phòng cấp cứu”
Vẻ mặt của Lệ Hữu Tuấn vô cùng lo lắng Anh luôn tỏ ra rất bình tính, nhưng lần này anh ấy gần như không thế nói rõ ràng; “Cô ấy còn đứa con trong bụng, còn đứa con trong bụng…”
“Thưa anh, xin anh hãy bình tĩnh, rắng chúng tôi đã ghi lại rồi, anh đừng lo lắng, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để giữ cả mẹ và bé”
Khi giọng nói của y tá dừng lại, cánh cửa phòng cấp cứu nặng nề đóng lại.
Lệ Hữu Tuấn cứ đứng tại chỗ như thế, như thế cánh cửa nặng nề này đã ngăn cách hai người họ.
Không biết đã qua bao lâu, và đột nhiên có tiếng bước chân rất nhanh phía sau anh: “Xin nhường đường, xin nhường đường! Có một bệnh nhân bị bỏng nặng.”
Có một bác sĩ vội vàng chạy ra khỏi phòng cấp cứu ngay lập tức: “Bệnh nhân thế nào?”
“Nữ, hai mươi lăm tuổi. Hiện tại chưa rõ kích thước vết thương bỏng, nhưng hiện tại rất nguy hiểm. Phải đến phòng cấp cứu ngay lập tức”