Chương 54: Khốn kiếp, anh chính là đồ lưu manh!
Nhìn màn hình dần dần đen lại, hai người vệ sĩ trố mắt nhìn nhau.
Bọn họ đi theo Tô Kim Thư đến năm khách sạn, BOSS gọi điện ba lần.
Đây rõ ràng chính là biểu hiện của vô cùng lo lăng.
Nhưng vì sao điện thoại được kết nối, dáng vẻ của anh giống như sao cũng được?
Tâm tư của BOSS thật đúng là làm cho người ta khó mà suy đoán Ném điện thoại vào trong túi, hai người vệ sĩ liền đeo kính mát lên, đi theo sau lưng Tô Kim Thư ở đãng xa “Mẹ, hai chú kia còn đi theo chúng ta ở phía saul” Tô Duy Hưng cau mày, quay đầu lại nhìn.
“Mặc kệ bọn họ” Lúc này Tô Kim Thư đang bực bội.
“Vâng”
“Nhưng mà mẹ, Mỹ Chỉ thật là mệt, con muốn về nhà ngủ”
Tô Mỹ Chỉ lôi vạt áo của Tô Kim Thư, tốc độ đi bộ càng ngày càng chậm.
“Ngoan, Mỹ Chỉ kiên trì thêm một chút nữa, mẹ nhất định có thể tìm được khách sạn ngay thôi” Tô Kim Thư mở miệng an ủi.
Bây giờ đã là mười giờ tối, trên mặt Tô Duy Hưng cũng lộ ra vẻ mệt mỏi, ‘Mẹ, những lời này mẹ đã nói đến lần thứ này rồi đó ạ”
“..” Tô Kim Thư lại không lời chống đỡ.
Cô do dự một chút, đưa cái cặp da nhỏ trong tay cho Tô Duy Hưng, một tay ôm Tô Mỹ Chỉ vào trong ngực, chật vật đi về phía trước, “Bảo bối, kiên trì thêm một chút nữa.”
Tô Mỹ Chi ngoẹo đầu tựa vào trên bả vai của cô, yên lặng một lát rồi đột nhiên mơ màng mở miệng nói, “Mẹ, hình như con thấy cha rồi”
“Không cho phép nhắc đến anh ta. Nếu không phải là anh ta thì làm sao chúng ta không có nhà để về chứ?”
“Nhưng mà mẹ, cha…”
“Nếu nhắc đến anh ta nữa thì mẹ sẽ không ôm con đói Tô Mỹ Chi nghe lời này thì vội vàng dùng bàn tay mập mạp nhỏ bé bịt kín miệng mình, chẳng qua là đôi mắt to sáng ngời không ngừng chớp chớp, thậm chí còn rướn cổ lên nhìn sau lưng Tô Kim Thư.
“Mẹ, thật ra thì mẹ không cần cố gắng làm như vậy chỉ cả, chúng ta có thể đến chỗ cha ở một đêm, ngày mai lại tìm khách sạn.”
Tô Duy Hưng vừa nói xong thì nhận được ánh mắt xem thường của Tô Kim Thư, “Im miệng, không cho pháp con làm rối loạn lòng quân nữa. Mẹ sẽ không để cho gian kế của Lệ Hữu Tuấn được như ý.”
“Grừ—”
Bọn họ lại đi về phía trước mười mấy mét thì sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng rồ ga.
Chỉ nghe tiếng động cơ mạnh mẽ kia thôi cũng đủ biết, sau lưng mình nhất định là một chiếc xe thể thao Chỉ có điều bây giờ Tô Kim Thư không có tâm trạng nhìn ngắm xe thể thao, cô mà không tìm được chỗ đặt chân thì chỉ sợ phải thật sự ngủ ở phải đầu đường xó chợ.
“Két”
Bánh xe va chạm mặt đất phát ra tiếng vang hết sức chói tai, một giây kế tiếp, chiếc xe thể thao dừng ngay ở bên cạnh bọn họ.
“Là Lamborghinil” Con trai trời sinh đã thích xe cộ, Tô Duy Hưng thấy xe thể thao đắt tiền như vậy, đôi mắt lập tức sáng lên.
Tô Mỹ Chi ngoẹo đầu, lười biếng nhìn anh mình, “Là lam bò cái gì? Ăn ngon không?”
“Chỉ có biết ăn thôi, chiếc xe kia, nhưng Zsr Tô Duy Hưng còn chưa nói hết, cửa xe màu đen chạy phía sau đã bị người kéo ra Mấy người vệ sĩ đeo kính mát, mặc tây trang màu đen nhanh chóng đi xuống, khí thế hung hăng đi về phía bọn họ.
Tô Kim Thư thậm chí còn chưa kịp phản ứng, mấy người vệ sĩ kia đã bế hai đứa bé lên.
“Các người làm gì đó? Đây là con của tôi!” Tô Kim Thư lập tức sợ đến mức sắc mặt tái nhợt.
Cô đang chuẩn bị xông lên phía trước giành con lại thì vào lúc này, cửa xe Lamborghini ở bên cạnh cô từ từ mở ra.
Một đôi chân thon dài bước xuống, ngay sau đó một người đàn ông anh tuấn cao gầy từ trên xe đi xuống.
“Chat Là cha, cha tới đón chúng ta rồi!”
Tô Mỹ Chi vừa nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn, lập tức vui mừng huơ tay múa chân.
Nếu mấy người vệ sĩ kia là người của Lệ Hữu Tuấn thì hai đứa nhỏ sẽ không phải chịu tổn thương.
Nỗi lo lắng trong lòng Tô Kim Thư mới giảm xuống, cô vừa quay đầu lại thì thấy Lệ Hữu Tuấn một tay đút vào túi đi về phía mình.
Cơn giận kiềm chế cả đêm lập tức bùng nổ vào lúc này: “Lệ Hữu Tuấn, anh còn mặt mũi xuất hiện ở trước mặt tôi à, anh xem chuyện tốt mà anh đã làm đi! Anh…”
©ô chưa nói xong thì đột nhiên cảm giác được người nhẹ bng, ngay sau đó trời đất quay cưồng.
Một giây kế tiếp, đầu cô đã hướng xuống, cả người bị Lệ Hữu Tuấn vác ở trên vai.
“Lệ Hữu Tuấn, anh làm gì vậy? Để tôi xuống!”
Tô Kim Thư tỉnh táo lại thì vô cùng hoảng sợ, cô hết đấm rồi lại đạp Lệ Hữu Tuấn Người này, mới vừa rồi còn vòng vo chơi chiêu với cô Bây giờ ngay cả che giấu cũng lười, đi thẳng đến cướp người.
Xã hội này còn có luật pháp hay không!
“Lệ Hữu Tuấn, anh mau để tôi xuống, nếu anh không để tôi xuống thì tôi sẽ báo cảnh sát, hành động này của anh gọi là lưu manh cướp gái nhà lành, tôi có thể kiện anh!”
Giống như bị cô đạp phiền, Lệ Hữu Tuấn dứt khoát giơ tay lên vỗ vào mông cô một cái “Bốp!”
Chỉ nghe được một tiếng vang giòn dã, cả người Tô Kim Thư tựa như bị điện giật vậy, cứng đờ lại ngay lập tức.
Tên khốn kiếp này, anh ta lại dám đánh mình…
“Lệ Hữu Tuấn, anh khốn kiếp!”
Nghe tiếng mảng chửi đinh tai nhức nhóc của người phụ nữ, Lệ Hữu Tuấn nhíu mày.
Khốn kiếp?
Nếu có thể vác cô về nhà thì làm tên khốn kiếp mị in cũng không sao.
Thấy Lệ Hữu Tuấn từ đầu tới cuối không nói một lời nào, chỉ im lặng vác mình về phía chiếc xe thể thao kia Tô Kim Thư hoàn toàn luống cuống.
Nàng luống cuống sờ điện thoại di động trong túi, “Lệ Hữu Tuấn, nếu anh không thả tôi xuống thì tôi thật sự sẽ báo cảnh sát.”
“Báo cảnh sát?”
“Anh đừng tưởng rằng tôi không dám”
“Dĩ nhiên là tôi tin em dám, chẳng qua là tôi đang suy nghĩ em nên dùng lý do gì để báo cảnh sát. Nói cho anh cảnh sát là tôi làm bà xã bỏ nhà ra đi, còn bắt cóc hai đứa bé, khiến cho bọn chúng không có nơi để ở hay sao?”
Nghe được lời này của Lệ Hữu Tuấn, Tô Kim Thư thiếu chút nữa nổi giận.
Tại sao cô không có nhà để ở, bỏ nhà ra đi, còn không phải là do anh ban tặng hay sao “Mấy chuyện tranh chấp gia đình kiểu này mà em báo cảnh sát thì cẩn thận là bị tội danh quấy rối, làm lãng phí sức lực của cảnh sát. Đến lúc đó, tôi sẽ không vào tù đưa cơm cho em đâu!”
“Anh!”
Tô Kim Thư bị anh vác lên vai, vốn dĩ người không thăng bằng, máu dồn xuống não, hai mắt biến thành màu đen.
Bây giờ còn bị một câu nói của anh chặn họng.
Trên thân thể khó chịu, còn trong lòng thì tủi thân, từ trước đến giờ cố cũng rất ít khi rơi lệ nhưng lúc này hàng trăm cảm xúc dấy lên khiến cô không kìm chế được nữa.
“Anh khốn kiếp, anh chính là một tên lưu manh!”
Nghe giọng nói mang theo nức nở của cô gái, trái tim của Lệ Hữu Tuấn đột nhiên trở nên mềm nhũn ra.
“Khốn kiếp, anh để tôi xuống, tôi khó chịu.”
Tiếng nói của cô gái càng ngày càng mềm mại yêu kiều,Lệ Hữu Tuấn nghe thấy không kìm chế được mà bước nhanh hơn Mấy giây sau, Tô Kim Thư bị anh nhét vào xe thể thao, người đàn ông nhích lại gần, thắt dây an toàn cho cô.
Tô Kim Thư vốn là mệt muốn ngất, mới vừa rồi lại bị anh vác ngược lên trên vai nên vào lúc này đầu óc choáng váng, căn bản không có sức để phản kháng, chỉ có thể mặc cho anh nhốt mình ở trên xe.
Trơ mắt nhìn anh vòng một vòng ngồi lên ghế lái