Chương 645
Dưới tình thế cấp bách, Tô Bích Xuân vội nói: “điều mà em muốn nói liên quan tới chuyện Tô Kim Thư phản bội thì sao? Anh cũng không quan tâm sao?”
Sắc mặt cô lập tức biến đổi: “Tô Bích Xuân, cô lại đang nói hươu nói vượn gì đấy?”
Cô ta dương dương tự đắc khoanh hai tay trước ngực đứng tại chỗ, sau đó còn nhìn Tô Kim Thư với ánh mắt khinh miệt: “Sao nào? Bị tôi lật tấy nên thẹn quá hóa giận à?”
Tô Kim Thư thở dài nói: “Được, không phải cô muốn nói sao? Thế thì tôi sẽ rửa tai lắng nghel”
Tô Bích Xuân quay đầu nhìn Lệ Hữu Tuấn một chút, thấy anh thật sự im lặng sau khi nghe Tô Kim Thư nói “rửa tai lắng nghe”, hoàn toàn không có ý muốn đuổi cô ta đi. Điều này khiến Tô Bích Xuân càng tức giận hơn. Dựa vào đâu cả hai đều là con gái của Tô Văn Tâm, nhưng cuộc sống của cô ta lại bi thảm như vậy?
Vất vả lắm mấy năm nay mới được làm con nhà giàu, nhưng tất cả những điều này lại bị con nhỏ khốn kiếp Tô Kim Thư này phá hỏng. Rõ ràng người được mọi người chú ý phải là cô ta mới đúng, bây giờ Tô Bích Xuân lại rơi vào cảnh dùng thân thể để kiếm tiền sinh sống.
Con nhỏ khốn kiếp này thì sao? Tô Kim Thư hại mình thê thảm như vậy, nhưng lại có cuộc sống hạnh phúc dường này?
Con nhỏ khốn kiếp này chẳng những lấy được Lệ Hữu Tuấn mà còn được anh chiều chuộng, yêu thương như vậy. Quả là không công băng, quá không công bằng!
Cuộc sống giàu sang phú quý, sự chiều chuộng và cả người đàn ông hoàn mỹ trước mặt này vốn nên thuộc về cô ta mới đúng.
Nếu không có Tô Kim Thư thì cuộc sống của cô ta chắc chẩn sẽ không trở nên thê thảm như này!
Tô Bích Xuân liếc nhìn cô với ánh mắt tràn ngập đe dọa, dáng vẻ đó như thể đang nói “Tô Kim Thư mày cứ chờ xem! Ngày chết của mày cũng sắp tới rồi, để xem rốt cuộc mày còn có thể kiêu ngạo được bao lâu nữaf’.
Cô ta tỏ ra vô cùng khinh bỉ vòng qua Tô Kim Thư, sau đó trực tiếp đi tới trước mặt Lệ Hữu Tuấn: “Cậu Lệ, anh đối xử với em gái em thật tốt, tốt đến mức khiến em cũng phải cảm thấy vừa ghen tị lại ngưỡng mộ đó!”
Gân xanh trên trán Tô Kim Thư nhịn không được muốn nhảy dựng lên.
Nhưng vẻ mặt của Lệ Hữu Tuấn lại không hề thay đổi, chỉ là khóe miệng vẫn luôn nhếch lên như vậy, trong ánh mắt ẩn chứa sự châm chọc cùng với coi thường.
Thấy Lệ Hữu Tuấn không đáp lại lời mình, Tô Bích Xuân vẫn không hề cảm thấy xấu hổ.
Cô ta tự mình ngồi xuống chiếc ghế sô pha làm bãng da thật trong phòng khách, rồi lười biếng nói: “Cậu Lệ, anh sẽ nghĩ sao nếu như có một ngày người phụ nữ mà anh nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, lại có mối quan hệ mập mờ không rõ với người đàn ông khác ở sau lưng anh thì giờ anh định xử lý như thế nào vậy?”
Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn bỗng trở nên lạnh lùng, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén kia giống như một lưỡi dao nhọn bất ngờ đâm thẳng vào trái tìm Tô Bích Xuân.
Tô Bích Xuân chỉ cảm thấy cả người run lên, dường như máu sắp đông lại Ánh mắt đầy áp lực của người đàn ông này mạnh mẽ đến mức khiến người ta phải kinh hãi, dọa cho cô ta sợ tới độ suýt chút nữa hai chân đã mềm nhũn quỳ trên mặt đất.
Tô Kim Thư lạnh lùng nhìn cô ta nhưng vẫn giữ im lặng, bình tĩnh xem cô diễn trò.
Tô Bích Xuân cảm thấy hơi căng thẳng khi bị Lệ Hữu Tuấn nhìn như vậy, cho nên cố gắng né tránh tầm mắt của anh: “Cậu Lệ nếu hôm nay em có thể vội tới đây thì nhất định sẽ không nói bậy, tất nhiên còn mang theo chứng cứ.”
“Chứng cứ?”
“Đúng vậy chính là chứng cứt! Trong tay em chính là bằng chứng cho thấy Tô Kim Thư là một người phụ nữ lắng lơ, lăng loàn trắc nết!”