Chương 289: Bắt gian
Cái gì?
Chẳng lẽ giáo sư Lục không phải vô tình đi ngang qua, mà vì lo lắng cho sự an toàn của bọn họ nên đã cố ý đi đến nói chuyện với bọn họ?
Nghĩ đến tính khí của Lệ Hữu Tuấn, Tô Kim Thư đột nhiên cứng người, như thể vừa có một cơn gió lạnh thổi qua lòng bàn chân, nhảy dựng lên nói: “Tôi hiểu rồi, lát nữa chúng tôi sẽ rời đi”
Bên kia, Lâm Thúy Vân đã uống một chút rượu. Khi nghe tin Lục Mặc Thâm dám đe dọa Tô Kim Thư vào thời điểm này, cô thậm chí còn đổ thêm dầu vào lửa và hét lên: “Lục Mặc Thâm, tôi Lâm Thúy Vân không sợ anh! Tô Kim Thư, cậu thả mình ra! Hôm nay mình phải chiến đấu với tên cầm thú đội lốt người này đến chết đi sống lại!”
Tô Kim Thư mồ hôi nhễ nhại kéo Lâm Thúy Vân vào nhà vệ sinh: “Lâm Thúy Vân, bình tĩnh đi, nếu giáo sư Lục phàn nàn với cha cậu và nam thần của cậu, thì không ai trong chúng ta có thể sống sót đâu!”
Lâm Thúy Vân đột nhiên cảm thấy hơi sợ hãi khi nghĩ đến cái mắt dữ dội của cha mình. Cô tức giận khịt mũi và vẫy nắm tay nhỏ: “May mắn cho anh ta lần này, chúng ta hãy đi thanh toán thôi.”
Tô Kim Thư vội vàng gật đầu: “Được.”
Hai con người tài hoa bước đến quầy bar, Lâm Thúy Vân đi trước lấy ra một thẻ vàng đen từ trong túi xách của cô: “Thanh toán tại bàn số bảy.”
Đôi mắt của người pha chế sáng lên sau khi nhìn thấy tấm thẻ vàng đen. Biết rằng hai người trước mặt có lẽ là những cô chủ giàu có, anh ta liền tâng bốc: “Hai cô, ‘Dạ Sắc’ gần đây có một nhóm người mẫu nam có giá trị cao, có cần làm quen với họ không?”
Lâm Thúy Vân đảo mắt đột ngột: “Anh đang nói về những người vừa biểu diễn trên sân khấu vừa rồi?”
Nếu là đám đó thì chưa cần so sánh với thân nam, ngay cả khi so với Lục Mặc Thâm, cũng còn cách xa một ngàn dặm! Làm sao có thể xứng đôi với hai người bọn họ!
Người pha chế cười mơ hồ: “Tất nhiên là không! Ài, mời cô nhìn đãng này! Anh ấy là người nổi tiếng nhất trong chỗ chúng tôi gần đây. Các cô nhìn kìa, lại có ai đó đang tìm anh tai!”
Vì tò mò, Lâm Thúy Vân và Tô Kim Thư nhìn theo dõi động tác của người pha chế và quay đầu lại. Quả nhiên có một người mẫu nam lai cao và đẹp trai đứng cạnh mấy bàn khách. Vị khách đứng cạnh lúc này trông còn khá là trẻ trung.
“Làm sao có thể là cô ta?”
Lâm Thúy Vân dụi mắt trong vô thức: “Tô Kim Thư, mắt của mình có phải là bị hoa hay không? Người phụ nữ đó là Liễu Minh Hoa?”
Tô Kim Thư lúc này cũng chết lặng: “Mình nghĩ hai chúng ta không hề nhìn nhầm”
Từ xa đã nhìn thấy nam người mẫu con lai đó cầm lấy một tấm thẻ từ trong tay Liễu Minh Hoa, trên mặt hiện lên một nụ cười.
Anh duỗi cánh tay dài ra, trực tiếp ôm lấy eo cô ta rồi hôn.
Liễu Minh Hoa trông rất thận trọng và đưa tay ra để đẩy anh ta một cái. Nam người mẫu lai tự nhiên coi như đó là hành động cố ý, trực tiếp nắm chặt tay cô ta. Dưới ánh đèn mờ ảo và ấm áp, cùng với nhịp điệu dẫn dắt của nam người mẫu, hai má Liễu Minh Hoa nhanh chóng đỏ bừng. Miệng nam người mẫu cong lên một đường cong tự mãn, anh ta nghiêng người ôm lấy cô ta, đi thẳng đến thang máy.
Trên tầng hai của Dạ Sắc đều là dãy phòng VIP. Nam người mẫu ôm Liễu Minh Hoa lên đó làm gì? Điều này không cần phải suy nghĩ cao siêu cũng có thể đoán ra được.
“Con mẹ nó!” Lâm Thúy Vân sốc đến há hốc miệng: “Thường thì mình vẫn nghĩ Liễu Minh Hoa này khá thật thà. Thật không ngờ là đến việc đi tìm trai bao mà cô ta cũng có thể làm được, thật sự là khiến mình bị sốc đói”
Lúc này Tô Kim Thư cũng rất sốc: “Hôm nay không phải cô ta đi gặp cha và mẹ của đàn anh sao? Tại làm sao cô ta lại xuất hiện ở đây?”
Lâm Thúy Vân nghiến rắng, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra: “Hiện tại mình đâu có thể quản nhiều như vậy! Nếu không ngăn cản Nhan Thế Khải lần này, e rằng trong tương lai anh ta sẽ biến thành tê giác nhiều sừng mất”
Tô Kim Thư liếc nhìn Lâm Thúy Vân đang nghe điện thoại, nằm lấy cánh tay cô, nói: “Đi”
“Hả? Sao lại đi?”
“Không muốn đi bắt tại trận sao? Nếu không theo dõi thì làm sao bắt được?”
“Đúng vậy! Đuổi theo!”
Lâm Thúy Vân giật lấy túi xách của cô và nhanh chóng vào thang máy bên cạnh. Nếu họ nói đúng, Liễu Minh Hoa lần này có lẽ đã lên tầng tám. Lục Mặc Thâm, người đang đứng ở bên hành lang trên tầng hai, có thể nhìn thấy chính xác những gì đã xảy ra vừa rồi Anh lờ mờ nhìn theo bóng Tô Kim Thư và Lâm Thúy Vân, rồi búng tay một cái. Một vệ sĩ mặc đồ đen ngay lập tức bước ra khỏi bóng tối: “Ông chủ”
“Nhìn rõ người phụ nữ gọi người mẫu nam kia trông như thế nào không?”
“Nhìn rõ ràng.”
“Tốt lắm, tôi muốn tất cả thông tin của cô ấy trong hai mươi phút nữa.”
“Vâng, ông chủ!”
Sau khi Lục Mặc Thâm bàn bạc xong, khóe miệng anh hiện lên một vòng cung đầy ẩn ý. Tập đoàn Lục thị có thương vụ hợp tác với nhà họ Nhan, nhưng chủ tịch mới của nhà họ Nhan dường như không muốn buông tay.
Vậy thì, anh ta chỉ có thể tìm thấy một bước đột phá từ những nơi khác.
“Ding dong.”
Khi tiếng chuông vang lên, cửa thang máy mở ra. Nam người mẫu ôm Liễu Minh Hoa, thì thầm vào tai cô những lời yêu thương đầy thô tục rồi đi về phía căn phòng.
Khi Lâm Thúy Vân và Tô Kim Thư đuổi đến, họ tình cờ thấy cả hai đang chuẩn bị bước vào phòng 801 Nam người mẫu trông như một tên đã lành nghề, anh ta ngay lập tức đặt Liễu Minh Hoa xuống trước khi cửa mở. Anh ta cởi bớt quần áo trên người cô ta, áp sát người vào nhau, rồi bắt đầu điên cuồng hôn hít.
“Người phụ nữ này thực sự là quá đáng!”
Răng của Lâm Thúy Vân nghiến chặt lại, toàn thân run lên, sau đó cô ấy đưa tay ra để gọi Nhan Thế Khải.
Tô Kim Thư thấy cô gọi điện thoại, trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng, cô vội vàng giữ tay Thúy Vân l: “Lâm Thúy Vân, cậu định nói với đàn anh như thế nào?”
Lâm Thúy Vân lúc này tức giận đến mức đỏ cả mắt: “Còn có thể nói cái gì, để cho anh ta chạy tới hiện trường bắt gian!”
Tô Kim Thư lắc đầu: “Liễu Minh Hoa, người phụ nữ này quá nhiều mưu mô, hiện tại cô ta đang nắm chặt điểm yếu của đàn anh mình. Nếu chúng ta nói thẳng với anh ấy, Nhan Thế Khải chắc chắn sẽ nghĩ rằng chúng ta đang chống đối cô ta, đổ oan cho cô ta”
Vào lúc này, một giọng nói trầm ấm phát ra sau lưng hai người họ “Cuối cùng, có một cái đầu biết suy nghĩ rõ ràng hơn một chút.”
Lâm Thúy Vân ngạc nhiên nhìn lại liền bắt gặp Lục Mặc Thâm: “Cái tên này, sao anh cứ như âm hồn bất tán thế này?”
Lục Mặc Thâm tay vẫn khoanh trước ngực, anh nhàn nhạt liếc nhìn cô: “Vì Dạ Dặc làm ăn kiểu này, tự nhiên có cách để tránh cho những người như các cô tìm đến bắt lỗi.”
Khi Lâm Thúy Vân nghe thấy điều này, cô chợt nhận ra răng mình đã phải gật đầu đồng tình một cách vô thức.
Tô Kim Thư nhìn anh: “Giáo sư Lục, không hiểu sao anh lại phải nhúng tay vào chuyện này”
“Dù sao cô ấy cũng quá ngốc, chỉ sợ một mình cô không lo được. Sau đó Lệ Hữu Tuấn lại trách tôi vì đã không chăm sóc cho cô.”
Lục Mặc Thâm liếc nhìn Lâm Thúy Vân: “Lý do này đủ chưa?”
Lâm Thúy Vân tức giận đến nỗi khói bốc ra trên đầu: “Giáo sư Lục, nếu anh không nói được câu nào tử tế thì xin anh im đi, không ai coi anh là bị câm đâu!”