Chương 410: Ông già xấu xa
Ông cụ Lệ hừ hừ hai tiếng, rồi ngẩng đầu hung tợn trợn mắt nhìn Lệ Hữu Tt “không phải bảo là con bé kia có chuẩn bị quà cho ông sao? Còn không mang ra đây?”
Lệ Hữu Tuấn nhìn Tô Kim Thư, mang hộp quả cho ông cụ.
Lệ Nhã Khanh đúng một bên cười lạnh, lấy cùi chỏ húc vào người Lệ Minh Hi: “Anh đoán xem, bức tranh kia của cậu bị chê ỏng chê eo, con bé nghèo kiết xác kia đưa cái gì thì ông nội mới hài lòng nha?”
Lệ Minh Hí cười thô bỉ: “Anh thấy, chắc là đưa lên thãng chắt trai là ok đấy”
“Anh đi đi!”
Ngay lúc mọi người đều chờ mong Tô Kim Thư làm trò cười, lại phát hiện sau khi mở ra hộp gấm, biểu tình của ông cụ đông cứng lại Nhìn qua ông có vẻ đang sợ, thậm chí ba lắp bắp, ngay cả lời cũng không nói nổi lắp “Đây, đây là..”
Mọi người kinh ngạc cực kỳ, rối rít đi đến.
Lệ Trí Bình là người đầu tiên nhìn thấy đồ vật trong tay ông cụ, ngay lập tức, con ngươi của ông †a như muốn bị trợn lồi ra: “Cái vòng tay này, cái vòng tay này không phải là vòng tay Huyết Ngọc mà mẹ con thích nhất hay sao?”
Hai anh em Lệ Nhã Khanh nghe thấy thế, liền trợn tròn mắt.
Cái gì?
Là cái vòng Huyết Ngọc kia?
ấy chính là đồ mà bà nội nhớ mãi không quên trước khi mất.
Bọn họ phòng lớn phòng nhỏ dùng bao lâu, cũng không tìm thấy chút đầu mối nào Cái con bé nghèo kiết xác này sao lại tìm được?
Ông cụ Lệ cầm được cái vòng tay này, cơ hồ là nhảy lên tại chỗ Ông cụ vội vàng giơ vòng ngọc lên, đế nó dưới ánh đèn xoay xoay soi xét.
Đúng như dự đoán, có thể loáng thoáng nhìn thấy một chữ triện nho nhỏ khắc chữ “Anh”
“không sai, không sai, chính là cái vòng tay này”
Ông cụ Lệ kích động đến mức đỏ hết cả mắt, dù gì thì đây cũng là đồ mà vợ ông yêu quý nhất.
Thời chiến loạn khó khăn, bọn họ di chuyển khắp nơi, không biết đánh rơi từ khi nào.
‘Vợ ông cứ nhắc tới mãi, cho đến khi mất đi chỉ đành ôm tiếc nuối.
Nhưng mà,”
Đồ vật quan trọng như thế, con bé không có bối cảnh này làm sao chạm đến được?
Ông cụ Lệ là người tinh tường, nghĩ đến đây, ánh mắt sắc bén quét qua Tô Kim Thư, phát hiện con bé đang cụp mắt, hình như hơi chột dạ.
Ông cụ quay người, gào lên với Lệ Hữu Tuấn: “Thăng nhóc xấu xa, lại dám lừa ông”
Lệ Hữu Tuấn nhướn mày: “Lừa ông?”
Lệ Hữu Tuấn đi xuống, hùng hùng hổ hổ.
Cuối cùng ông cụ dừng lại trước mặt Tô Kim Thư, giơ cái vòng tay lên: “Cô bé này, con trả lời ông, có phải hai đứa bay lừa ông không?
Tô Kim Thư chầm chậm ngẩng đầu nhìn ông cụ.
Ông cụ Lệ trước kia là hồng quân, thân thể cường tráng. Mà nay đã chín mươi, vẫn trung khí mười phần.
Ông cụ trừng mắt, nhìn qua thì rất là hung dữ.
Tô Kim Thư nhẹ nhàng thở một hơi: “Ông nôi, ông không nói sai, thật ra thì cái vòng này không phải cháu tìm được”
Lệ Hữu Tuấn nhíu mày.
Nếu không phải nhờ tấm huy chương Tô Duy Nam cho cô kia, anh cũng không có cách nào tìm được vòng tay Huyết Ngọc này.
Nhưng anh không có cách nào bảo với cô, tám huy chương đó là của cô.
Người xung quanh vừa nghe Tô Kim Thư thừa nhận như thế, trên mặt nháy mắt nổi lên vẻ khinh miệt rõ ràng.
Lệ Nhã Khanh lại khinh miệt cười nhạt: “Cô tên là Tô Kim Thư đúng không? Tôi nói cô biết, không có chuyện dễ dàng gả vào nhà giàu như thế đâu, cô cho là dùng cái hành động lừa dối này đi lấy lòng ông nội sẽ có tác dụng sao!”
Sắc mặt Lệ Hữu Tuấn thay đổi, chuẩn bị nói, bất chợt tay anh bị tay Tô Kim Thư năm lấy.
Anh nhìn cục cưng bên cạnh mình, phát hiện cô đang khế lắc đầu với mình.
Lệ Hữu Tuấn do dự một chút, cuối cùng vẫn theo ý có, không ra mặt giúp cô.
Tô Kim Thư cẩn thận lấy ra một hộp gấm đỏ nữa từ trong túi xách Cô dâng lên bằng hai tay, đưa đến trước mặt ông cụ Lệ.
“Đây mới là lễ vật con chuẩn bị cho ông ạ”
Ông cụ Lệ lạnh lùng nhìn cô: “Tôi không thích trẻ con không thành thực”
Nói xong, ông nhét vòng tay Huyết Ngọc vào tay Lệ Hữu Tuấn, lạnh lùng nói: “Mấy lời ông tiếng ve vừa rồi, tôi coi như không nghe thấy, những chuyện anh lừa tôi, tôi không tha thứ cho anh dễ dàng thế đâu, quà của anh chị anh chị tự cầm về đi, tôi không cần”
Nói xong, ông cụ Lệ quay người định đi.
“ông nôi.”
Tô Kim Thư cuống cuống, sắc mặt thay đối, lật đật chạy theo.
Lệ Nhã Khanh nhanh chân hơn, cản cô lại, ánh mắt châm chọc khinh miệt cực kỳ: “Tôi nói cái loại như cô da mặt dày thật đấy, người nhà họ Lệ này không nhận cô, phiên cô thu cái từ “Ông nội” về đi thôi!”
Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng đi đến bên cạnh Tô Kim Thự, lớn tiếng: “Ông già xấu xa.”
Mọi người có mặt ở đây không khỏi sợ hãi Có phải Lệ Hữu Tuấn điên rồi hay không, lại đám gọi ông cụ Lệ là ông già xấu xa?
Lệ Trí Bình híp mắt, lớn tiếng rầy Hữu Tuấn, sao cháu lại vô lễ như thế hả?”
Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng cười nói: ng già xấu xa, có phải dạo này không đánh cờ với ông mấy, nên đầu óc bắt đầu tích đậu rồï?”
Ông cụ Lệ nghe thấy thế liền bùng nổ, ông nghiêng cười đi ngay về trước mặt Lệ Hữu Tuấn: “Thăng nhóc xấu xa này, anh bảo ai là óc tich đậu hả?”
Lệ Hữu Tuấn quay người, quỳ một chân trước mặt Tô Kim Thư.
Dưới con mắt của tất cả mọi người, xé phần dưới váy cô ra.
Tiếng roèn roẹt roèn roẹt kết thúc, váy của Tô.
Kim Thư bị xé rách một nửa, vừa vặn đến đầu gối.
Ông cụ Lệ liền nhìn thấy một mảng lớn máu tụ trên đầu gối cô.
Lệ Hữu Tuấn mở hộp gấm ra, cầm lấy chuỗi phật châu phẩm cấp cực tốt.
“Ông già xấu xa thấy rõ ràng, trước kia ông dừng ở thành phố Ninh Giang, chắc biết chuỗi phật châu này chứ?”
Ông cụ Lệ kinh ngạc giật mình, cầm lấy phật châu kia, Ông định thần nhìn lại, phát hiện bên trên phật châu có khắc chữ “Ninh”
“Vị trụ trì đức cao vọng trọng, có phật châu tùy thân mang theo đến hai mươi năm, ông có biết làm sao để xin được không?”
Ông cụ Lệ trợn tròn mắt, không dám tin nhìn Tô Kim Thư: “Cô, cô thật sự cứ thể mà quỳ đi vào, ngôi chùa miếu kia?”
Ông cụ Lệ dứt lời, mọi người đều sợ ngây người.
Ngôi chùa kia ở đỉnh núi.
Từ chân núi lên đỉnh núi, tính nấc thang là mấy ngàn, còn không tính đến nhưng đường cong đường mìn, Muốn xin được phật châu của trụ trì, tối thiểu cũng phải ba quỷ chín gõ từ chân núi lên đỉnh núi mới được.
“Ông già xấu xa, chẳng lẽ ông nghĩ đại sư trụ trì sẽ tuỳ tiện mang phạt châu tùy thân hai mươi mấy năm cho người khác?”
Lệ Hữu Tuấn đứng lên, nằm tay Tô Kim Thư, trong mắt là chắc chắn không cho phép nghỉ ngờ.