Chương 321: Tên biến thái điên cuồng chết tiệt
Nếu hôn lễ giữa cô ấy và Lục Mặc Thâm bị hủy bỏ, vậy qua không bao lâu, cô ấy sẽ trở thành trò cười của toàn bộ thủ đô mất.
Địa vị của cô ấy trong nhà họ Lê là thứ cô ấy biết rõ nhất, cho nên cô ấy tuyệt đối không để cho chuyện ngoài ý muốn như vậy xảy ra.
Hai mắt Lệ Duyệt Tư ánh lên tia sáng, cô ấy vươn tay vuốt ve mu bàn tay của Lục Mặc.
Thâm: “Mặc Thâm, hai ta làm hòa nha, không cần chiến tranh lạnh nữa có được không?”
Lục Mặc Thâm không hất tay cô ấy ra, nhưng trong mắt lại càng thêm tối tăm Mà lúc này, xe đã chạy tới trước cửa biệt thự nhà Lệ Hữu Tuấn.
Anh ta đánh tay lái, vô cùng tự nhiên rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Lệ Duyệt Tư.
“Trước nhìn thử tình huống bên này ra sao đã”
Dứt lời, xe cũng dừng lại Lục Mặc Thâm dẫn đầu đẩy cửa ra, bước xuống xe.
Bàn tay trắng nõn thanh tú của Lệ Duyệt Tư còn đang đặt trên bánh lái, sau đó tay cô ấy đột nhiên siết chặt.
Cô ấy đã ăn nói khép nép như vậy rồi, thế mà Lục Mặc Thâm còn không thèm nhìn cô ấy Xấu hổ, giận dữ, nhục nhã, khổ sở…
Tất cả cảm xúc tụ lại một chỗ, khiến cô ấy tức đến độ mặt mũi trắng bệch.
Ngay lúc này, cửa xe bên cạnh bị mở ra, Lục Mặc Thâm ung dung nhìn cô ấy: “Xuống xe, vào trong với anh.”
Bọn họ đi vào phòng khách, chỉ nhìn thấy một mình Lâm Mộc đang bận rộn.
Lâm Mộc nói cho họ biết, từ khi Lệ Hữu Tuấn trở về vẫn ngồi mãi trong ga ra, đến bây giờ còn chưa đi ra.
Hai mắt Lục Mặc Thâm giật giật, trong lòng dâng lên dự cảm không tối Anh ta xoay người, sải bước về phía ga ra.
Chỉ chốc lát sau, cửa ga ra đã bị mở ra, tít trong góc, chỗ căn phòng chuyên để mấy thứ đồ linh tinh còn hắt ra tia sáng mỏng manh.
Thời điểm Lục Mặc Thâm và Lệ Duyệt Tư đi tới, hai người họ mới thấy Lệ Hữu Tuấn đang đứng giữa căn phòng kia.
Anh chỉ cần đứng nơi đó, không cần làm gì cũng đã khiến cả căn phòng như tràn ngập mùi máu tươi, bầu không khí vô cùng u ám đáng sợ.
Đó là một loại cảm giác còn khủng bố hơn so với việc nhìn thấy xác chết bị nổ nát bét, khiến con người ta không nhịn được mà run rẩy.
“Người đang ở đâu?”
Giọng nói của Lệ Hữu Tuấn lúc này, âm trầm lại lãnh đạm, không hề có chút cảm xúc dư thừa nào.
Dưới chân anh là một gã đàn ông tầm khoảng ba mươi tuổi đang nằm sống soài trên đất.
Thoạt trông trên người gã không có vết thương nào, nhưng cả người lại tê liệt ngã xuống đất, không thể đứng dậy nổi. Khắp.
người dính đầy tro bụi, đầu chảy đầy mồ hôi lạnh, gần như che phủ toàn bộ khuôn mặt của gã.
Thân thể gã bởi vì đau đớn mà run rẩy: “Người nào? Tôi không biết người mà anh nói đến là ai”
“Tao chưa nói cho mày sao, con người tao không có nhiều kiên nhãn lắm đâu.”
Lệ Hữu Tuấn vừa mới nhét cho gã đàn ông này một loại thuốc đặc hiệu do Tân Tấn Tài chuẩn bị.
Một khi ăn phải loại thuốc này, thần kinh cảm giác trong cơ thể sẽ trở nên nhạy cảm hơn vô số lần.
Đương nhiên sự sợ hãi cùng với nỗi thống khổ trong lòng gã sẽ bị phóng đại lên vô hạn “Đại ca, cầu xin ngài, cầu xin ngài nói cho tôi biết, rốt cuộc ngài muốn gì?”
“Đúng thế, sau khi tôi được thả ra, quả thật đã ngủ với không ít đàn bà, nhưng nhiều nhất cũng chỉ chiếm chút lợi ích thôi… trước giờ tôi chưa từng ra tay với ai hết!”
“Chỉ… chỉ riêng đêm qua, tôi đã làm với năm sáu ả rồi, tôi thật sự không biết người ngài nói là ai hết, van cầu ngài tha cho tôi đi!”
Gã đàn ông hoảng sợ ôm đầu, thống khổ kêu rên.
“Xem ra, lời tao vừa nói mày đã quên hết rồi?”
Ánh mắt lạnh như băng của Lệ Hữu Tuấn đảo qua tay gã đàn ông, sau đó anh đạp thắng một cước vào tay gã.
Tiếng “Răng rắc” giòn tan vang lên, tay đút ruột xót.
Vốn đã là cơn đau thấu tâm can, sau khi bị đánh thuốc phóng đại, gã đàn ông gần như hóa điên, không ngừng gào thét tru tréo.
“Hiện tại nhớ ra chưa?”
Giọng nói của Lệ Hữu Tuấn vẫn lạnh lùng như trước, đồng thời lực chân của anh cũng mạnh thêm vài phần.
Gã đàn ông không ngừng phát ra tiếng kêu la thảm thiết.
Cũng không biết là đau tới không nói thành lời, hay là cố ý không muốn nói nữa đây.
Lệ Hữu Tuấn xoay người, rút một cây mã tấu của Thụy Sĩ từ bên trong ngăn tủ để đồ kia ra, sau đó không nói hai lời, cắm thẳng xuống đùi gã.
“AI”
Tiếng kêu tê tâm liệt phế vang lên, máu tươi không ngừng tuôn ra.
Toàn thân gã đàn ông liên tục run rẩy, säc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh ứa ra.
“Hữu Tuấn!”
Lệ Duyệt Tư đứng một bên thật sự không nhìn được nữa, vội vàng xông lên muốn ra tay ngăn cản.
Nhưng cô ấy còn chưa kịp bước tới bước thứ hai đã bị Lục Mặc Thâm cản lại: “Không cần xen vào việc của người khác.”
Lệ Duyệt Tư đẩy tay anh ta ra: “Xen vào việc của người khác? Nếu còn để yên cho anh ấy làm tiếp, sẽ có người mất mạng đó”
Lục Mặc Thâm nhíu mày, không nói nữa.
Lệ Duyệt Tư cắn môi bước tới Tuấn, em biết chuyện Kim Thư mất tích khiến anh cảm thấy vô cùng sốt ruột, nhưng Tân Tấn Tài đã báo cảnh sát, mọi chuyện sẽ có cảnh sát lo, anh không thể tiếp tục làm vậy được, sẽ xảy ra án mạng mất!”
Cặp mắt kia của Lệ Hữu Tuấn như đã bị đóng định lên người gã đàn ông, thậm chí ngay cả mi mắt anh cũng không hề nâng lên, chỉ lạnh lùng mở miệng: “Lục Mặc Thâm, mang cô ấy ra ngoài.”
Lục Mặc Thâm không nhúc nhích.
Nếu Lệ Duyệt Tư không chịu đi, anh ta sẽ không mang cô ấy đi Lệ Duyệt Tư vô cùng lo lắng đứng ở bên cạnh, mắt thấy lực đạo trên tay Lệ Hữu Tuấn càng lúc càng lớn, ống quần gã đàn ông nhanh chóng bị máu tươi nhuộm đỏ.
“Lệ Hữu Tuấn, anh ấy điên rồi! Nhanh tới giúp em một tay đi!”
Dưới tình thế cấp bách, Lệ Duyệt Tư bước lên gỡ cánh tay Lệ Hữu Tuấn ra.
Đầu ngón tay của cô ấy vừa mới đụng.
vào Lệ Hữu Tuấn, động tác kia hệt như đã chạm vào dây thần kinh nhạy cảm nhất của anh, như một phản xạ có điều kiện, Lệ Hữu Tuấn giơ tay vung loạn xạ, hoàn toàn bỏ lơ cô ấy, anh rơi vào trạng thái mất kiểm soát.
AI”
Lệ Duyệt Tư hô một tiếng.
Cả người cô bị đẩy lùi về sau vài bước, chân đụng phải thùng dụng cụ ở đằng sau, đau tới mức khiến sắc mặt cô ấy trắng bệch.
Lục Mặc Thâm nhăn mày, bước qua đó hỏi: “Không sao đó chứ?”
Lệ Duyệt Tư cắn môi, cô ấy cúi đầu nhìn cảng chân của mình.
Chỗ bị va đập nhanh chóng xuất hiện một mảng da màu xanh tím, hơn nữa còn sưng lên.
Cô ấy liếc nhìn Lệ Hữu Tuấn, người đàn ông kia ngay cả mí mắt cũng chưa nâng chút nào, tầm mắt vẫn dính chặt trên người gã đàn ông biến thái nọ.
Lệ Duyệt Tư hạ mắt, vô cùng uất ức cản chặt môi.
Trong lòng trào dâng một cỗ cảm xúc mất mát sâu đậm.
“Có phải cần cho mày chút kích thích, mày mới có thể nhớ ra không?”
Gương mặt tuấn tú của Lệ Hữu Tuấn trở nên thâm trầm, anh nắm chặt cái mã tấu Thụy Sĩ, bắt đầu lay trái lay phải.
Sự tra tấn đó khiến gã đàn ông cuộn mình thành một đống trên đất, gã thống khổ không nhịn được gào thét đau đớn: “A… AI Buông tay, tôi… đêm qua tôi thật sự từng cho một cô gái đi nhờ xe bên ngoài khu biệt thự, cầu ngài buông tay… Buông tay!”
“Người đang ở chỗ nào?”
Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng nhìn gã.
“A… cô ấy… cô ấy nói muốn đi nhờ xe, tôi thấy bộ dạng… bộ dạng cô ấy rất xinh đẹp thì nảy sinh ý xấu, để cô ấy lên xe. Cô ấy… cô ấy vừa lên xe đã không ngừng khóc nức nở, hơn nữa quần áo còn không chỉnh tề, liếc mắt người khác “ức hiết Lệ Hữu Tuấn đột nhiên nâng cao giọng, cắt ngang lời của gã đàn ông: “Tao hỏi mày, người đang ở đâu?”