Mục lục
Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 704

Nói xong câu đó, cô ấy liếc mắt nhìn gã ta một cái: “Còn dám dùng ba trăm triệu mua một đêm của bài Không bằng giờ tôi cho anh ba tỷ, sau đó anh đi chết đi được không? Muốn lên giường của tôi sao, thứ chưa đủ lông đủ cánh như anh mà có tư cách à!”

Lâm Thúy Vân nói chuyện càng ngày càng thô tục, sắc mặt Lục Mặc Thâm cũng ngày càng đen thui.

Bởi vì anh ta nhìn rất rõ hai má Lâm Thúy.

‘Vân đã ửng hồng, ánh mắt mơ màng, hẳn rượu uống vào cũng đã ngấm rồi: “Lâm Thúy Vân, em còn chưa chịu bỏ chân xuống hả?”

Phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh tức giận của một người đàn ông, Lâm Thúy.

Vân hơi sửng sốt: “Ủa, sao giọng nói này lại quen vậy ta, có chút giống Lục cầm thú?”

Sau đó cô ấy lại dùng sức läc đầu: “Không thể nào, sao có thể là anh ấy chứ, cái tên kia đã cho mình leo cây, chắc chắn sẽ không tới đâu!”

Lâm Thúy Vân nhìn chăm chú vào Hàng Thụy Châu vẫn còn đang cuộn tròn trên đất, âm thầm mỉm cười.

Nhìn hai cái răng nanh nhỏ sắc bén lập tức lộ ra, dáng vẻ kia khiến cho Hàng Thụy Châu nhìn đến nỗi hàm răng đều cảm thấy ê ẩm: Người phụ nữ này quá độc ác!

“Hôm nay người đàn ông của tôi không ở đây, vậy để bà cô tôi đây chăm sóc cho anh thật tốt, không phải cậu em của anh muốn ngủ với tôi sao? Bà cô này sẽ để nó ngủ cả đời!”

Lâm Thúy Vân ma sát giày cao gót của mình trên mặt đất vài cái, sau đó xông lên muốn chặt.

Hàng Thụy Châu lại rên lên một tiếng, đột nhiên che kín *** của mình.

Nhưng đau đớn như trong tưởng lại không đến, anh ta cẩn thận mở mắt ra, phát hiện Lâm Thúy Vân lại bị một người đàn ông cao lớn và anh tuấn bế lên.

Anh ta thở phào nhẹ nhõm, gần như lăn một vòng rồi co rúc vào trong góc phòng, đau đến nỗi muốn nói một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được.

Cơ thể của Lâm Thúy Vân đột nhiên bay lên, cô ấy gần như là theo bản năng quay đầu nhìn lại: “Lục cầm thú!”

Lâm Thúy Vân nghỉ ngờ rằng mình bị hoa mắt, không phải Lục Mặc Thâm cho cô ấy leo cây sao? Sao lại xuất hiện vào lúc này?

“Em không mù, là anh!”

Hai mắt Lâm Thúy Vân sáng lên, lập tức đã quên mất chuyện mình còn đang tức giận, dang hai tay ôm lấy anh ta.

Thậm chí còn ngọt ngào hôn mấy cái trên mặt anh ta “Lục cầm thú, em yêu anh chết đi được, em biết anh nhất định sẽ không để em leo cây mài! Anh nhất định sẽ tới, hôn một cái!”

“Tắt điện thoại di động của mình đi và ở cùng một chỗ với người đàn ông khác, đó là cách mà em chào đón anh sao?”

“Người đàn ông khác?”

‘Vẫn còn hơi cồn khiến cho phản ứng của Lâm Thúy Vân có vẻ hơi chậm chạp, cô ấy có chút đờ đẫn nhìn lướt qua Hàng Thụy Châu đang nằm dưới đất, đột nhiên cong miệng lên, tủi thân không chịu được: “Hu hu hu, anh không cảm thấy ngại khi nói điều này sao! Tên khốn khiếp này anh ta *** em, còn định bắt nạt em, người ta rất sợ đói”

Lâm Thúy Vân vừa nói vừa làm nũng, liều mạng chui vào trong lòng Lục Mặc Thâm.

Vừa nói lời này ra, không nói đến Lục Mặc Thâm đang đứng tại chỗ, đâu đầy vạch đen, ngay cả Hàng Thụy Châu đang co rúc ở trong góc sắp đau muốn chết vẻ mặt cũng chết lặng, anh ta yếu ớt mở miệng: “Ông anh à, tôi đã bị đánh thành như vậy rồi, đến cùng là ai bắt nạt ai chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK