Chương 235: Tôi và Lục Mặc Thâm là không đội trời chung
Lâm Thúy Vân vốn không muốn cho, nhưng vì để người này nhanh chóng rời đi, cô ấy lấy điện thoại và nhập số mình vào: “Được rồi, anh đi mau đi, đi mau đi”
Chỉ là chiếc điện thoại kia còn chưa đến được tay Liễu Minh Hào đã bị một bàn tay khác cầm mất.
“Tôi bảo cô ra đây chịu phạt chứ không bảo cô đi trêu chọc đàn ông.”
Giọng nói không vui của Lục Mặc Thâm truyền đến.
Anh ta khẽ liếc nhìn Liễu Minh Hạo.
“Hội sinh viên của các em rất rảnh rỗi nhỉ?”
Cái liếc mắt này của anh ta khiến da đầu Liễu Minh Hào tê dại, ngay cả nói chuyện cũng bị nói lắp, hoàn toàn khác xa với bộ dáng tiêu sái đẹp trai ban nấy: “Không, Nếu . không phải… rất rảnh..”
“ còn không mau đi?”
Lục Mặc Thâm lạnh lùng nói.
Liễu Minh Hào hoảng loạn gật đầu: “Vâng ạ”
Nhưng đi chưa được vài bước, anh ấy đã vội vàng vòng trở lại: “Cái đó… thầy Lục, em, điện thoại của em.
Lục Mặc Thâm ném điện thoại cho anh ấy, Liễu Minh Hào nhanh như chớp bắt lấy rồi bỏ chạy.
Anh ấy bớt thời giờ nhìn lướt qua màn hình điện thoại, phát hiện ra số điện thoại mà Lâm Thúy Vân nhập vào lúc nấy đều đã bị xóa đi rồi.
Lâm Thúy Vân tức giận trừng Lục Mặc Thâm: “Thầy Lục, phiền thầy mở to mắt ra nhìn cho rõ một chút. Lần này là do anh ấy đến để trêu chọc tôi, không phải là tôi đi trêu chọc đàn ông.”
“Tôi sao lại không biết cô lại dễ dàng cho người khác số điện thoại của mình như thế nhỉ?”
Anh vừa dứt lời, Lâm Thúy Vân thiếu chút nữa tức đến mức bật cười: “Thầy Lục, tôi cảm thấy thầy đang quan tâm hơi nhiều rồi đấy. Thầy cho răng thầy là cha của tôi sao? Tôi thích cho người nào số điện thoại thì tôi sẽ cho, đấy là chuyện của tôi. Thầy quản được tôi sao?”
“Vậy sao?”
Sắc mặt của Lục Mặc Thâm giờ phút này vô cùng khó coi làm cho khí áp quanh người anh ta cũng theo đó hạ xuống thấp..
Lâm Thúy Vân bị khí thế của anh ta làm cho rợn tóc gáy, nhưng cô ấy vẫn căng da đầu lên mà nói: “Sao nào?”
Lục Mặc Thâm khóe miệng nhếch lên nụ cười giễu cợt: “Được lắm, chúng ta hãy cùng xem thử tôi rốt cuộc có tư cách quản lý hay không”
Lục Mặc Thâm xoay người, đi vài bước, vào phòng học, lạnh nhạt nói: “Thời gian còn lại, cả lớp tự học”
“Cái gì?”
Tiếng hô to đầy thất vọng vang lên khắp lớp: “Không, thây Lục, chúng em còn muốn học!”
Thế nhưng Lục Mặc Thâm lại “mắt điếc tai ngơ” trước những lời kháng nghị của bọn họ, Anh ta bước ra ngoài, nằm chặt cánh tay cảu Lâm Thúy Vân, trực tiếp kéo cô ấy đi “Này, Lục Mặc Thâm, anh buông tôi ra Đang ở trường học đấy. Tôi cảnh cáo anh, nơi này là Lan Ly, không thể sử dụng hình phạt về thể xác đâu, cứu mạng với, Kim Thư mau cứu tớ với.”
Tô Kim Thư nhanh chóng đứng dậy đuổi theo ra khỏi lớp.
Nhưng khi cô chạy đến khúc cua thì đã chẳng còn thấy bóng dáng của Lục Mặc Thâm và Lâm Thúy Vân đâu nữa.
Tên Lục Mặc Thâm kia hẳn sẽ không làm gì Lâm Thúy Vân đâu nhỉ?
Tô Kim Thư vội lấy điện thoại ra nhắn tin cho cô ấy: “Có chuyện gì thì gọi tớ, tớ sẽ lập tức đến đó”
Trong khoảng thời gian sau đó, Tô Kim Thư ngoan ngoãn ngôi trên bậc thang của hội trường tự học.
Mãi cho đến khi kết thúc tiếng học, chuông reo, các bạn học sinh lúc này mới mang một bụng tức giận rời đi Ngay lúc này, tiếng chuông điện thoại của Tô Kim Thư đột nhiên vang lên.
©ô cúi đầu nhìn thoáng qua, là Lâm Thúy Vân gọi đến.
“Này Thúy Vân, cậu đang ở đâu thế?”
Giọng của Lâm Thúy Vân ở đầu bên kia nghe có vẻ rất thận trọng: “Kim Thư, tan học, cậu lập tức đến cửa hông bên phải của trường học nhé.”
“Cái gì? Sao cậu lại chạy đến nơi đó rồi?”
“Haizz, bây giờ cậu đừng hỏi nhiều như vậy nữa, mau đến rồi nói tiếp.”
“Được”
Sau khi cúp máy, Tô Kim Thư liền chạy vội đến địa điểm mà Lâm Thúy Vân nói khi nấy.
Từ xa, cô dường như đã thấy một bác gái đang mặc áo sơ mi hoa, mặc quần thụng rộng rãi đứng đối diện vách tường.
©ô nhìn trái nhìn phải cũng chẳng tìm ra Lâm Thúy Vân ở đâu, bèn tiến lên, nhẹ nhàng hỏi: “Chị gái… Chị gái ơi, xin hỏi một chút chị có nhìn thấy một..”
Tô Kim Thư còn chưa nói xong thì người chị gái trong miệng cô đã xoay người lại.
Hai hàng nước mắt tung bay trong gió: “Kim Thư!”
“Thúy Vân?”
Tô Kim Thư bị sốc trước hình ảnh này: “Cậu… cậu không phải đi cùng với thầy Lục sao? Tại sao…”
Tại sao bây giờ lại xuất hiện ở chỗ này?
Còn ăn mặc quần cộc kết hợp với áo sơ mi hoa, giống y như một bà thím vậy?
Đương nhiên những lời nói phía sau Tô Kim Thư cũng không phát ra thành lời, bởi vì cô biết thứ Lâm Thúy Vân để ý nhất đó chính là hình tượng.
Những lời nói này của cô không nghỉ ngờ gì chính là đả kích lớn nhất đối với cô ấy.
Lâm Thúy Vân lúc này tức đến phát khóc: “Đều do cái tên biến thái Lục Mặc Thâm kia! Anh ta bảo tớ mặc một cái áo rách đến lớp thật là đồi bại phong tục. Sau đó anh ta đến chỗ bác gái quét rác mượn quần áo, bắt tớ phải thay, nếu không liền nhốt tớ vào phòng tối. Hu hu hu, Kim Thư, cậu biết không? Đời này của Lâm Thúy Vân tớ chưa bao giờ chịu đựng sự nhục nhã như thế này.
Tớ và Lục Mặc Thâm là không đội trời chung, có tớ thì sẽ không có anh ta! Hu hu hu..”
Tô Kim Thư không nhịn nổi mà bật cười thành tiếng.
“Kim Thư, cậu có còn lương tâm không vậy? Giờ phút này mà cậu còn cười được sao?” Lâm Thúy Vân không ngừng khóc nức nở.
“Được rồi, được rồi, tớ không cười.”
Tô Kim Thư không khỏi thở dài: “Thật ra Thúy Vân à, tớ thấy cậu vẫn nên đi hòa giải với thầy Lục đi. Cậu căn bản không phải là đối thủ của người ta đâu.”
“Tớ nhổ vào, bảo tớ đi hòa giải với anh ta, đến cửa cũng không có.”
Lâm Thúy Vân tức giận kéo Tô Kim Thư đi: “Tớ mặc kệ, chúng ta đi về trước, một ngày nào đó tớ sẽ nghĩ ra được biện pháp trừng trị anh ta”
Tô Kim Thư thập phần bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đi theo Lâm Thúy Vân hướng về phía cổng trường.
Bởi vì cách ăn mặc này của cô ấy quả thật vô cùng chướng mắt nên Lâm Thúy Vân cho xe của mình dừng lại ở cửa hông trường học.
Vừa ra khỏi cửa, cô ấy đã nhanh chân chạy bay lên xe.
Chiếc Bentley màu đen từ từ khởi động, đi về hướng đường cái.
Lúc này Tô Kim Thư đang ngồi bên cạnh Lâm Thúy Vân.
Vừa mới ngồi ổn, chuông điện thoại bỗng vang lên.
€ô cúi đầu nhìn thoáng qua, phát hiện là Lệ Hữu Tuấn gọi đến: “Cậu Lệ?”
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Lệ Hữu Tuấn cực kỳ lãnh đạm: “Đang ở đâu?”
“Tôi vừa mới tan học, Thúy Vân đang chuẩn bị đưa tôi trở về…”
Tô Kim Thư còn chưa dứt lời, Lâm Thúy Vân ngồi bên cạnh đột nhiên thét lên sợ hãi.
Ngay sau đó chiếc Bentley màu đen chợt phanh gấp rồi dừng lại.
“At”
Quán tính mạnh khiến Tô Kim Thư ngã nhào về phía trước.
Điện thoại trong tay cô cũng văng ra ngoài Cũng may là các cô đều có thắt dây an toàn, nếu không hậu quả quả thực không dám tưởng tượng: Lâm Thúy Vân bị hoảng sợ đến thất điên bát đảo, ngay khi xe dừng lại, cô ấy lập tức phẫn nộ chất vấn tài xế: “Đã xảy ra chuyện gì thế?”
Chú Hứa toát mồ hôi, quay đầu lại nói: “Cô, cô cả, hình như chúng ta đụng phải người nào đó rồi”
“Cái gì? Đụng vào người khác rồi sao?”
Lâm Thúy Vân khiếp sợ.
Lúc này, Tô Kim Thư thậm chí cũng chẳng thèm nhặt điện thoại lên: “Chúng ta xuống xe ngay đi, xem thử rốt cuộc tình hình như thế nào.”
Cửa xe mở ra, Lâm Thúy Vân và Tô Kim Thư vội vàng nhảy ra khỏi xe, đi vòng ra phía trước.