Chương 919
Cho dù bị Lệ Hữu Tuấn đè lên tường, anh ta vẫn mặt không đổi sắc tim không đập nhanh, bên trong đôi mắt xinh đẹp kia còn có.
xen lẫn ý cười nhàn nhạt.
Lệ Hữu Tuấn cứ như vậy mà lạnh lùng nhìn chằm chăm anh ta, không khí xung quanh đã sớm giáng xuống không độ rồi “Qó phải anh còn chuyện gì chưa nói rõ ràng với tôi hay không?”
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như cái huy chương kia rốt cuộc có quan hệ như thế nào với nhà họ Tô?”
Lệ Hữu Tuấn mập mờ cảm nhận được Tô Duy Nam nhất định biết được gì đó, chỉ là anh 1a lại cố ý không nói cho anh biết.
Nghe xong câu chất vấn của Lệ Hữu Tuấn, Tô Duy Nam giống như đột nhiên bừng tỉnh: “Hóa ra huy chương cuối cùng mà tôi để lại cho Kim Thư lại từ trong tay anh truyền ra ngoài sao?”
Tô Duy Nam bắt lấy cổ tay của Lệ Hữu Tuấn, sau đó mạnh mẽ kéo cánh tay Lệ Hữu Tuấn đang túm cổ áo mình ra.
“Chiếm đoạt tài sản của người khác, theo đạo lý mà nói, cái người khỏi binh vấn tội phải là tôi mới đúng chứ nhỉ?”
Từ đầu đến cuối Tô Duy Nam không hề để lộ ra một chút cảm xúc hoang mang nào cả, anh ta vươn bàn tay ra, chậm rãi ưu nhã mà chỉnh đốn lại quần áo của mình.
Chỉ là đôi đồng tử diễm lệ kia đã lạnh băng, còn mang theo sát ý.
Lệ Hữu Tuấn nhìn anh ta, giọng điệu lạnh lùng “Anh đừng nói với tôi là anh không biết sự mất tích của Tô Kim Thư có liên quan đến chiếc huy chương kial”
Bây giờ Lệ Hữu Tuấn đã gần như có thể chắc chắn rằng, bên trong cái huy chương kia nhất định có bí mật gì đó không thể tiets lộ ra.
Nếu không cũng sẽ không bịt chặt đầu mối, Tô Duy Nam còn sống chết cản chặt răng, không chịu thành thật khai báo sự việc cho anh biết.
Ánh mắt Tô Duy Nam lóe lên, anh ta dường như không ngờ được rằng Lệ Hữu Tuấn lại có thể nhanh chóng điều tra đến chiếc huy chương kia rồi.
Trong thời gian mấy ngày nay, anh ta gần như cũng đã dùng hết tất cả những người cấp dưới, đi tìm tung tích của chiếc huy chương kia, muốn thông qua huy chương đó để tìm được người đàn ông họ Hồng kia Nhưng chuyện kì lạ lai phát sinh, anh ta không hề tra ra được bất cứ tin tức nào của anh Hồng và Tô Kim Thư trong ghi chép rời khỏi thành phố hay đi ra nước ngoài.
Hơn nữa bọn họ gần như đã lục tung cả cái Elburg này lên, cũng không thể tìm thấy bất cứ một vết tích nào dù là nhỏ nhất.
Mấy người kia dường như đã bốc hơi khỏi thế gian này vậy.
Tô Duy Nam nhìn bộ dạng dứt khoát của Lệ Hữu Tuấn, anh ta gần như có thể chắc chắn rằng, nếu hôm nay mình không nói ra chân tướng ngọn ngưồn của chuyện này một cách rõ ràng, Lệ Hữu Tuấn sẽ tuyệt đối không chịu để yên cho anh ta.
Sau một lúc cân nhắc khá lâu, cuối cùng anh ta cũng thở ra một hơi: “Chiếc huy chương đó, là vật mà mẹ tôi vân luôn nâng niu, coi nó là trân bảo từ nhỏ.
Lớn đến vậy rồi, tổng cộng tôi mới nhìn thấy nó hai ba lần, mỗi một lần không quá mười giây. Tôi chỉ nhớ một câu nói, mẹ tôi muốn giữ lại chiếc huy chương đó cho Kim Thư. Lúc bà ấy nói câu này, biểu cảm vô cùng nghiêm túc, hơn nữa cũng vô cùng nghiêm nghị, cho nên từ nhỏ tôi đã bắt đầu biết rằng, thứ đồ này thuộc về bảo bối nhà chúng tôi”
“Còn về chuyện anh muốn hỏi tôi, đẳng sau chiếc huy chương này đang ẩn giấu bí mật như thế nào, không phải tôi không muốn nói cho anh biết, mà là bí mật ấy, đến tôi cũng không biết nó là gì”
Lệ Hữu Tuấn có thể nói là đã nhìn thấu vô số người, anh chỉ cần nghe người khác mở miệng là biết rằng rốt cuộc người đó nói thật hay giả.