Chương 51: Nếu mà nhìn nữa không khéo sẽ yêu tôi đó!
Vừa nghe đến hai chữ nói dối, trong lòng Tô Kim Thư lộp bộp trầm xuống.
Cô vội vàng ngồi xổm trước mặt Tô Mỹ Chị, lời nói có chút khô khốc, giải thích, “Mỹ Chỉ, con có từng nghe nói tới cái gì gọi là lời nói dối có thiện ý hay không?”
“Bất kể là thiện ý hay là ác ý, lời nói dối chính là lời nói dối.”
Một giọng nam trầm ổn vang lên, Tô Kim Thư theo bản năng ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn vốn đang ngồi trên ghế sa lon lại đứng lên, hơn nữa lúc này anh đã đi tới cửa phòng bếp.
Anh đút một tay vào trong tui, cái tay còn lại chống ở trên khung cửa, nhìn chằm chằm cô.
“Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”
“Tôi muốn nói bà Lệ à, em đừng dạy hư con như vậy.”
Tôi dạy hư con?
Anh có giỏi thì tự dạy đi.
Tô Kim Thư tức giận không nhìn anh, nhưng cô còn chưa kịp mở miệng phản bác thì thấy Lệ Hữu Tuấn đã đi về phía trong phòng bếp.
Chỉ có điều bước chân của người đàn ông còn chưa vượt qua ngưỡng cửa đã ngửi thấy một mùi hết sức gay mũi, anh không kiềm được nhíu mày.
“Chờ một chút.”
Tô Kim Thư hoảng sợ kêu lên thành tiếng.
Phòng bếp đó anh mới dùng qua cho nên bây giờ không thể để cho người đi vào.
Cô gần như là không nói hai lời đã co cẳng muốn chạy vào cửa cản lại, nhưng mà tốc độ của cô sao có thể so với Lệ Hữu Tuấn?
Chờ lúc cô vội vàng chạy đến cửa phòng bếp thì người đàn ông đã đứng ở ngay chính giữa phòng bếp, chỉ có điều, đôi mày kia nhíu thật chặt, sắc mặt cũng đen thui như đáy nồi.
Trên tường dính đầy bụi than, trên lò vi sóng còn dính một ít vật thể không rõ trắng trắng vàng vàng, nguyên liệu nấu ăn để trong nồi đã đen đến mức không thể nhìn ra dáng vẻ ban đầu.
Lại thả trứng gà vào trong lòng vi sóng sao?
Làm sao có thể không nổ được cơ chứ?
Rốt cuộc cô gái này có biết nấu ăn hay không vậy?
“Bà Lệ, tôi thật sự rất hoài nghi em có phải là một người phụ nữ hay không.”
Nghe được lời nói chê bai và nhạo báng kia của Lệ Hữu Tuấn, Tô Kim Thư hận không thể trực tiếp tìm một cái lỗ để chui vào.
Trời ạ, thật là quá xấu hổ.
Ngay khi cô cho rằng Lệ Hữu Tuấn nhất định sẽ mượn cơ hội này làm nhục cô thì lại thấy anh đột nhiên ưu nhã vén tay áo lên.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Nhìn cái dáng vẻ kia của anh là định muốn vào bếp hay sao?
Tô Kim Thư hoàn toàn sợ ngây người: “Cậu Lệ, anh, anh định vào bếp sao?”
Người này nhìn qua là biết mười ngón tay không dính nước dương xuân, có được hay không vậy?
Anh ta vào bếp được sao?
Lệ Hữu Tuấn cũng không ngẩng đầu, “Không giống sao?”
“Ồ, tôi không có ý đó”
Chẳng qua là cô cảm thấy hết sức bất ngờ.
Cô vẫn cho rằng, người đàn ông sinh ra đã ngậm thìa vàng, khắp người đầy khí chất cao quý như Lệ Hữu Tuấn sẽ không bao giờ vào bếp, bởi vì ở trong ấn tượng của cô, loại đàn ông này căn bản cũng sẽ không đến mấy nơi như phòng bếp.
Hơn nữa càng làm cho Tô Kim Thư cảm thấy võ cùng khiếp sợ đó là, nhìn động tác Lệ Hữu Tuấn thu dọn đồ đạc giống như là hết sức thông thạo.
Không được mấy phút, phòng bếp vốn n và bẩn thỉu đã được thu dọn sạch sẽ.
Sau khi Tô Mỹ Chí nhìn thấy cảnh này, ánh mắt lập tức sáng lên, cô bé mừng rỡ chạy đến ôm lấy chân của Lệ Hữu Tuấn, “Cha, cha thật là lợi hại.”
Lệ Hữu Tuấn chỉ nhàn nhạt nhìn cô bé một cái, ” Chờ thức ăn làm xong, con sẽ cảm thấy cha lợi hại hơn nữa. Cho nên bây giờ con ngoan ngoãn đi ra ngoài chờ, nhé?”
“Vâng ạ” Tô Mỹ Chi đáp một tiếng giòn tan, ngay sau đó xoay người nhảy chân sáo ra ngoài.
Tô Kim Thư đứng ở cửa thật sự không biết nói cái gì.
Người đàn ông này có phải quá ác động không?
Biết nấu ăn nhưng lại không nói sớm, nhất định phải chờ mình làm trò cười cho thiên hạ xong thì anh mới chậm chậm ra tay.
“Nguyên liệu nấu ăn.” Lệ Hữu Tuấn tranh thủ liếc cô một cái.
Tô Kim Thư phục hồi tinh thần lại, mặc dù vô cùng không tình nguyện, nhưng vẫn phối hợp mang nguyên liệu nấu ăn tới Lệ Hữu Tuấn không lên tiếng, anh thuần thục chọn rau củ, động tác ưu nhã.
€ó lẽ là từ xuất phát từ tâm lý muốn bù đắp, Tô Kim Thư không đứng nhàn rỗi ở một bên, mà tay chân nhanh nhẹn đi vào giúp anh rửa rau thái thức ăn.
Cô lơ đãng quay đầu lại thì thấy trong phòng bếp lúc này sáng ngời, người đàn ông ưu nhã đứng ở trước thớt, giơ tay chém xuống, động tác vô cùng thành thạo.
Dáng vẻ nhẹ nhàng và cao quý Vẻ ngoài của Lệ Hữu Tuấn hết sức anh tuấn, điều này chắc chản không thể nghỉ ngờ.
Chẳng qua là Tô Kim Thư không có nghĩ tới, lúc một người đàn ông nấu cơm lại cũng có thể quyến rũ như vậy.
Một người đàn ông có vóc người và gương mặt hại dân hại nước, hơn nữa còn biết nấu cơm, đối với người phụ nữ mà nói, nhất định chính là thuốc độc chí mạng.
Tô Kim Thư nhìn anh mà trong lòng xúc thất thường, cảm thấy mình giống như đã mở ra cánh cửa của thế giới mới.
Ngay khi cô chuẩn bị thu ánh mắt lại thì bất thình lình phát hiện ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn nhìn về phía bên này, khóe miệng của anh cong lên, “Nếu mà nhìn nữa không khéo sẽ yêu tôi đó.”
“Khu khụ!”
Tô Kim Thư bị lời này của anh làm cho sặc nước miếng.
Cô có chút tức giận nhỏ giọng càm ràm: “Xí, người biết nấu ăn nhiều như vậy, há chẳng phải là tôi nhìn một người thì sẽ yêu một người ư.”
Lệ Hữu Tuấn không ngẩng đầu, nhưng trên mặt lại lộ vẻ cho thấy câu nói thì thầm vừa rồi của cô đã bị anh nghe thấy.
Động tác trên tay anh vẫn bận rộn không ngừng, “Nhưng mà trong thế giới này, người phụ nữ không biết nấu ăn lại rất hiếm có.”
Tô Kim Thư lập tức xù lông.
Người này không biết nói chuyện thì im miệng có được không?
Trời sinh cô đã không biết nấu ăn cũng không được hả?
Ai quy định phụ nữ nhất định phải có tài nấu ăn tuyệt vời cơ chứ, không biết thì không phải là phụ nữ sao?
Nghĩ tới đây cô cũng lười giúp anh nữa, thả đồ ăn trong tay xuống, xoay người muốn bỏ đi.
Mặc dù nói cô không biết làm cơm, nhưng mà việc này cũng không có nghĩa là cô không biết kiếm tiền, sau này mời giúp việc không được sao? Cô thích thanh thản, nhàn rỗi hơn mà.
Chỉ có điều cô vừa bước đi thì Lệ Hữu Tuấn đột nhiên xoay người, bước về phía cô hai bước, trực tiếp áp lại gần.
Tô Kim Thư bị động tác này của anh dọa sợ hết hồn, theo bản năng lui về phía sau liên tục, cho đến khi sau lưng đụng phải kệ bếp, “Anh làm gì đó?”
Người đàn ông duỗi cánh tay dài ra, bao vây cô ở trong bóng tối.
Hai người dựa vào nhau quá gần, loại cảm giác quen thuộc mà xa lạ này khiến cho cô nghĩ tới hành động thân mật quá đáng của hai người vào đêm đó, trong lúc nhất thời, cô trở nên vô cùng hốt hoảng.
Đặc biệt là, bây giờ hai đứa nhỏ đang ở bên ngoài phòng bếp, nếu như bị chúng nó thấy được thì sẽ ảnh hưởng xấu đến tụi nhỏ.
Nhưng cũng may Lệ Hữu Tuấn cũng không làm hành động gì quá đáng mà chẳng qua là cúi đầu nói nhỏ bên tai cô, “Không biết nấu ăi \y thì phải ở trên giường cố gắng một chút, nếu không sẽ không có người đàn ông nào thích đâu.”
Lệ Hữu Tuấn, tôi nói cho anh biết, tôi sẽ giết chết anh!
Tô Kim Thư giận đến mức cần răng, “Cho dù tôi ở trên giường là con cá chết cũng không liên quan đến anh. Ngược lại là anh, hai đứa bé đang ở bên ngoài, anh trêu chọc tôi như vậy thật sự thích hợp sao?”
Tô Kim Thư đẩy anh ra, trên mặt là vẻ tức giận.
Người đàn ông này có phải cảm thấy hai người bọn họ từng có một lần như vậy nên anh ta nghĩ có thể trêu chọc cô hay không?
Lệ Hữu Tuấn nhìn chăm chằm cô, đột nhiên nâng tay phải lên vuốt ve mặt cô.
Tô Kim Thư giật mình, gần như là nhằm hai mắt lại theo phản xạ có điều kiện.
Nhưng sau một lúc yên lặng, xúc cảm nhồn nhột như trong tưởng tượng kia không tới như cô nghĩ~—