Chương 465: Thật sự mang thai rồi
“Số mười bảy Tô Kim Thư, mời đi vào phòng khám và điều trị”
Bên trong phòng khám lại thúc giục.
Tô Kim Thư không còn cách nào khác, chỉ đành quay lại, hít một hơi thật sâu đi đến phòng khám. Mười phút sau, cô bước ra ngoài với khuôn mặt nhợt nhạt, ở phía sau cô có một y tá đang căn dặn đi dặn lại: “Sau hai mươi phút nữa, đến chỗ bác sĩ điều trị chính để lấy báo cáo xét nghiệm máu, còn có kết quả siêu âm màu.”
“Được”
Tô Kim Thư vừa bước ra khỏi phòng, Lệ Hữu Tuấn đã nhanh chóng bước tới năm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đặt bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo lên môi cô và nhẹ nhàng hôn: “Sẽ không có việc gì, tin tưởng anh”
Đôi mắt Tô Kim Thư có chút ửng đỏ, cô gật đầu với anh.
Trong mười phút tiếp theo đối với hai người bọn họ mà nói, thật sự như trải qua cả một năm.
Tô Kim Thư ngồi bên ngoài phòng làm việc của bác sĩ chính mà trong lòng cứ thấp thỏm không yên, trái tim cô căng thắng như muốn sắp rớt ra bên ngoài.
Không biết đã qua bao lâu, bác sĩ nữ kia lấy ra hai bản báo cáo xét nghiệm bước ra ngoài: “Tô Kim Thư có ở đây không?”
Tô Kim Thư nghe thấy tên mình lập tức đứng dậy: “Tôi ở đây: “Theo tôi vào trong một chút”
Tô Kim Thư đã căng thẳng đến mức hai tay đổ đầy mồ hôi từ lâu.
Lệ Hữu Tuấn không yên tâm, anh cũng đi theo cô vào phòng.
Rất nhanh sau đó hai người đã ngồi trước mặt vị báo sĩ nữ.
Sau khi bác sĩ tỉ mỉ xem lại kết quả báo cáo xét nghiệm thì đưa lại cho cô: “Cô xem thử một chút kết quả xét nghiệm đi”
Lệ Hữu Tuấn cầm lấy tờ báo cáo Tô Kim Thư nhìn anh với vẻ mặt hết sức nghiêm trọng, ánh mắt cô phức tạp, tim đập thình thịch như sắp lọt ra ngoài Thời gian một phút đồng hồ trôi qua, ánh mắt cô vẫn nhìn chãm chẵm vào Lệ Hữu Tuấn.
Bởi vì lúc này anh đã xem xong hết nội dung của tờ báo cáo xét nghiệm rồi.
Hai bàn tay của Tô Kim Thư siết chặt lại Là mang thai ngoài tử cung sao? ‘Vẻ mặt Lệ Hữu Tuấn nghiêm túc như vậy, lẽ nào thực sự là mang thai ngoài tử cung? Đúng? Không đúng? Lệ Hữu Tuấn vẫn chưa kịp nói gì, vị bác sĩ nữ bên cạnh đột nhiên”phụt “cười một tiếng: “Cậu Lệ đừng hù dọa cô ấy nữa”
Tô Kim Thư sững sờ một lúc, ánh mắt ngơ ngác nhìn bác sĩ nữ, nước mắt lưng tròng sắp rơi xuống.
“Báo cáo cho thấy rằng đây là một bào thai bên trong tử cung, đã được sáu tuần năm ngày.
Sở dĩ trước đây số liệu progesterone hơi thấp là do bạn không nghỉ ngơi đầy đủ, lại không bổ sung dinh dưỡng kịp thời nên bào thai phát triển hơi chậm”
“Có điều cũng vẫn còn tốt, không phải vấn đề lớn, sau này cần nghỉ ngơi nhiều hơn, bổ sung nhiều chất dinh dưỡng thì bào thai sẽ ngày càng phát triển tốt lên”
Vào thời khắc này, mỗi lời nói của bác sĩ giống như từng chút từng chút xua tan đi mây đen trong cô.
“Ông xã, em không nghe lầm đó chứ?”
Lệ Hữu Tuấn nhìn bộ dáng hiện tại của cô, đột nhiên cảm thấy vô cùng động lòng: “Em không nghe lầm đâu, em mang thai rồi, với lại cục cưng rất khỏe mạnh”
‘Vành mắt Tô Kim Thư đỏ lên, lập tức nhào vào lòng anh: “Quá tốt rồi, quá tốt rồi”
Bác sĩ nữ vừa nhìn thấy dáng vẻ của Tô Kim Thư liền biết cô trước đây nhất định là rất lo sợ: “Bắt đầu từ bây giờ, cô chỉ cần duy trì tâm trạng vui vẻ, sau đó chú ý nghỉ ngơi, chú ý việc ăn uống bồi bổ là được rồi, về cơ bản sẽ không có vấn đề gì quá lớn, đừng lo lắng”
“Cảm ơn bác sĩ”Tô Kim Thư gật đầu thật mạnh.
Sau khi từ bệnh viện đi ra, trong đầu Tô Kim Thư vẫn còn lâng lâng choáng váng.
Cả người cô giống như đang ở trong giấc mộng: “Em thực sự mang thai rồi”
“Ừm”
Lệ Hữu Tuấn đột nhiên cảm thấy, nhất định vừa nấy ông trời đã nghe lời thỉnh cầu của anh.
Tô Kim Thư hưng phấn nhào vào lòng anh, hôn một cái thật mạnh lên má anh: “Thật là tốt”
Trên đường về nhà, cả khuôn mặt cô đều đỏ lên vì kích động.
Lệ Hữu Tuấn đưa tay qua bép lấy hai bên má cô: “Thật sự là đồ ngốc mài”
“Nếu như em ngốc, vậy đứa bé trong bụng em chính là đồ ngốc nhỏ rồi, anh chính là cha của đồ ngốc nhỏ đó.”
Hai người nói nói cười cười rồi về đến biệt thự, vì còn một khoảng thời gian nữa đến đến giờ đón hai đứa con tan học nên Lệ Hữu Tuấn dự định đưa Tô Kim Thư trở về trước rồi mới đi đón Khi chiếc xe của hai người họ vừa đi vào thì phát hiện có một chiếc xe lạ đang dừng ngay trước nhà, với lại nhìn vào biển số xe thì đây là xe ở thủ đô.
Ánh mắt hai người nhìn nhau một lát, sau khi chiếc xe dừng ngay chỗ đậu thì bước xuống xe.
Cổng lớn biệt thự đang mở, đợi đến lúc bọn họ bước vào, không khí trong phòng khách dường như có chút không đúng Lâm Mộc với vẻ mặt căng thẳng đang ngồi trước cửa nhà, vừa nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn trở về lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Ông chủ, bà chủ, hai người về r Bạch Ninh Hương thì lại đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, gương mặt trầm lặng u ám.
Chiếc bàn trà trước mặt cô đang bày ra một chồng tài liệu.
Phía trên chồng tài liệu này là một tấm ảnh, trên tấm ảnh đó là gương mặt của Tô Duy Nam.
Tô Kim Thư sau khi nhìn thấy liền choáng váng.
Cô quay đầu lại vô cùng kinh ngạc nhìn qua phía Lệ Hữu Tuấn Xảy ra chuyện gì vậy? Lệ Hữu Tuấn cũng chau mày.
Anh nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ ý bản thân cũng không rõ chuyện gì xảy ra.
Anh chìa tay ra năm lấy tay Tô Kim Thư, hai người cùng nhau bước đến ghế sô pha trước mặt Bạch Ninh Hương rồi ngồi xuống: “Mẹ, sao mẹ lại đến đây? ‘Vẻ mặt Bạch Ninh Hương có chút gì đó không thích hợp, lúc này toàn thân bà đều phát ra một: loại hơi thở vô cùng ảm đạm, thậm chí lúc con trai chào hỏi bà, bà cũng không chớp mắt lấy một cái, cũng không nói lời nào.
Tô Kim Thư nhận lấy tách trà từ trong tay Lâm Mộc đưa qua, sau đó xoay người đưa đến trước mặt Bạch Ninh Hương: “Dì, mời dì uống trà.”
Nhưng tách trà trong tay Tô Kim Thư còn chưa kịp đặt xuống đã bị Bạch Ninh Hương trực tiếp đưa tay gạt qua một bên.
‘Vẻ mặt bà u ám, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Kim Thư: “Tôi thật không ngờ đến, cô lại còn có loại thủ đoạn này! Tôi đúng là đã xem thường cô rồi!”
Cô cũng đặt tách trà xuống bàn: “Dì, con thực sự không hiểu ý của dì”
“Cô còn ở đây đóng kịch trước mặt tôi!”
Bàn tay Bạch Ninh Hương đập xuống mặt bàn, sau đó cầm lấy xấp tài liệu đang để trên bàn, đặt lên trên đống tài liệu mà có tấm ảnh của Tô Duy Nam đã bị bà nắm chặt đến nhăn lại.
“Người này là anh của cô, có đúng không?”
Tô Kim Thư gật gật đầu: “Không sai, anh ấy là anh con, có điều có vấn đề gì sao?”
“À à, có vấn đề gì sao? Hiện tại cô vẫn còn mặt mũi hỏi tôi có vấn đề gì sao?”
‘Vẻ mặt Bạch Ninh Hương lúc này sắp suy sụp, hia mắt bà đỏ bừng lên, trông giống như hận không thể giết chết Tô Kim Thư ngay lập tức vậy.
Tô Kim Thư bị dáng vẻ của bà dọa cho hoảng sợ, lui về phía sau hai bước: “Dì ơi, con thực sự không hiểu gì hết”
“Đúng là đáng chết mà.”
Bạch Ninh Hương tức giận hét lên, bàn tay cầm lấy tách trà liền muốn ném về phía mặt của Tô Kim Thư.
Nhưng tách trà còn chưa được ném đi, Lệ Hữu Tuấn đã nắm chặt cánh tay bà.
‘Vẻ mặt anh hết sức khó coi, vô cùng bất mãn nhìn về phía mẹ mình: “Mẹ, mẹ đừng có quá đáng!”