Chương 146: Cậu chủ Lệ, anh đang đợi tôi sao?
Giờ phút này trong lòng Lệ Hữu Tuấn rất lo lắng, căn bản là không rảnh đi trả lời câu hỏi của Lục Anh Khoa.
Đột nhiên anh xoay người lên xe.
Tô Kim Thư trực tiếp bị tin tức này làm kinh ngạc đến ngẩn ngơ, “Tiền bối anh nói cho em biết, nó lấy mẫu máu của ai.”
Nhan Thế Khải sửng sốt một chút, vẫn nói rõ ra: “Lệ Hữu Tuấn”
“Cái gì?”
Vốn Tô Kim Thư vừa đi trên đường vừa nghe điện thoại đến lúc nghe đến đoạn này, trực tiếp trợn tròn mắt.
Cô há miệng đứng tại chỗ không dám tin Con trai thực sự có chỉ số thông minh rất cao, thực thông minh.
Hơn nữa chưa bao giờ làm những chuyện không nằm chắc, nó làm như vậy nhất định là có lý do của nó.
“Duy Nhất nói với anh, năm năm trước Lệ Hữu Tuấn từng xuất hiện ở khách sạn Ái Lệ Ti, hơn nữa anh ta cũng bị dị ứng với đậu phông. Hơn nữa có một lần, nó đã kiểm tra với Vương Tiến Phát thì phát hiện cũng không có quan hệ cha con gì, cho nên nó nổi lòng nghi ngờ. Hai ngày trước đã lấy được mẫu máu của Lệ Hữu Tuấn đưa tới.”
Tô Kim Thư không dám tin, bưng kín miệng.
Tất cả chuyện này, thế mà cô không biết gì hết Tim Tô Kim Thư đập thình thịch, sau một lát cô do dự: “Đàn anh, kết quả kiểm nghiệm kết quả thì sao?”
Lúc cô nói lời này, trong giọng nói mang theo chút khẩn trương mà ngay cả chính cô cũng không phát hiện ra, thậm chí còn có một tia chờ đợi.
Dường như đã nhận ra sự khẩn trương và lo lắng của Tô Kim Thư đầu bên kia điện thoại, trong lòng Nhan Thế Khải nhói lên từng đợt.
Thực ra Tô Kim Thư khẩn trương như vậy, cũng là bởi vì trong lòng cô ấy vẫn ôm một tia hi vọng chăng?
Cô cũng hy vọng Tô Duy Nhất và Tô Chỉ Chỉ chính là con của Lệ Hữu Tuấn sao?
Sự ghen tị và không cam lòng đột nhiên nổi lên, Nhan Thế Khải nặng nề nói ra một câu: “Xem xét kết quả xét nghiệm, bọn họ cũng không có quan hệ cha con nào.”
“Không có…”
Tô Kim Thư cúi đầu nỉ non một câu.
Vốn cơ thể đang căng cứng cũng thả lỏng.
Ngay cả chính cô cũng không biết, rốt cuộc là cô đang thở phào nhẹ nhõm hay là thất vọng.
“Em đã biết.”
Sau khi biết được mình có thể là con trai của Lệ Hữu Tuấn, Tô Duy Nhất nhất định rất vui vẻ?
Nhưng mà tờ giấy giám định cha con kia lại làm hi vọng của bé tan biến, sau đó chắc chắn nó sẽ rất khó chấp nhận.
Tô Kim Thư hiện tại vô cùng muốn tìm ra con trai mình.
Lúc Tô Kim Thư tới trạm xe của tuyến xe số hai mươi tám, cô vừa mới mới vừa xuống xe, liền thấy bên trong bến xe, một chiếc Lincoln xa hoa đang dừng ở đó.
Dù chiếc xe kia cố gắng khiêm tốn, nhưng dáng người đang đứng tựa vào thân xe lại làm cho mắt sáng của Tô Kim Thư rực lên.
“Lục Anh Khoal”
Tô Kim Thư vội vàng chạy qua Chẳng qua cô mới vừa hô tên của Lục Anh Khoa, liền nhìn thấy anh xoay người lại ra hiệu nhỏ tiếng với mình.
Tô Kim Thư sửng sốt một chút Cô chạy chậm lại, nghi ngờ bước nhẹ qua.
Đến lúc cô bước đến bên cạnh xe, thấy một cảnh trước mắt, mắt đột nhiên đỏ lên.
Chỉ thấy cửa sau xe Lincoln mở ra, Lệ Hữu Tuấn ngồi ở trên đó, bóng dáng nhỏ nhỏ của Tô Duy Nhất đang cuộn lại trong lồng ngực anh.
Hai người họ đều đang ngủ Thắng nhóc kia đang nằm chặt vạt áo của Lệ Hữu Tuấn, hốc mắt hồng hồng, dường như vừa mới khóc xong.
Mặt mày Lệ Hữu Tuấn thường ngày lạnh như tiền, giờ phút này lại vô cùng dịu dàng.
Lục Anh Khoa đè thấp tiếng nói: “Sau khi cậu chủ nhỏ nhìn thấy kết quả xét nghiệm thì rất đau lòng, một mình chạy đi, Boss lo lắng cho nên theo lại đây”
Mắt Tô Kim Thư càng đỏ, nước mắt lưng tròng.
“Boss nhìn thấy cậu chủ nhỏ khóc vô cùng đau lòng, nên tới đó ôm cậu ấy. Nói cho cậu ấy, cho dù boss không phải là ba ruột của cậu ấy, thì ngài ấy cũng sẽ yêu thương cậu ấy như ba ruột.”
Rốt cục, nước mắt của Tô Kim Thư: không kìm được nữa Cô bụm miệng, tùy ý để nước mắt to như hạt đậu rơi xuống.
Cô không dám khóc thành tiếng, sợ quấy nhiễu cha con trên xe.
Nếu.
Nếu, bọn họ thật sự là cha con ruột, thì thật là tốt biết bao!
Thời gian rất nhanh đã là cuối tuần.
Bởi vì Tô Kim Thư phải học ở Lan Ly, cho nên vì công tác, trừ khi có chuyện gì quan trọng, nếu không thì cô sẽ ở kí túc xá trong trường học từ thứ hai đến thứ sáu.
Cô vừa mới sắp xếp mọi thứ chuẩn bị về nhà, thì tiếng chuông di động vang lên.
Là một tin nhắn ngắn.
Tô Kim Thư vừa thấy, là thông báo thanh toán thành công của bệnh viện Hà Hải.
Ba trăm triệu.
Nhìn thấy tin nhắn thông báo này, trong lòng Tô Kim Thư ngũ vị tạp trần Từ sau khi đón Tô Duy Nam về, mỗi tháng đều cần một khoản phí chữa bệnh.
€ó lẽ này ba trăm triệu này đối với người khác thì không tính là cái gì.
Nhưng mà đối với Tô Kim Thư mà nói, là một con số lớn.
Mấy tháng qua, tất cả phí bệnh viện đều do Lệ Hữu Tuấn một mình gánh chịu.
Càng là như vậy, thì trong lòng cho Tô Kim Thư càng thêm khó chịu.
Bởi vì ba trăm triệu này sẽ làm cho Tô Kim Thư cảm thấy như đang được Lệ Hữu Tuấn bao nuôi vậy.
Nếu như không được bao lâu, bệnh tình của anh trai có chuyển biến tốt đẹp, vậy muốn phẫu thuật thì lại cần thêm một khoản tiền lớn nữa Xem ra mình phải mau chóng liên hệ với đội ngũ bác sĩ.
Cân nhắc vấn đề nên kiếm tiền như thế nào, Tô Kim Thư vừa mới đi ra khỏi Lan Ly, liền nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đang dừng cách đó không xa.
Kia không phải chiếc Rolls-Royce của Lệ Hữu Tuấn sao?
Sao anh ấy lại ở đây?
Dường như người trong xe đã nhìn thấy Tô Kim Thư, rất nhanh liền chạy đến trước mặt của cô.
Lục Anh Khoa xuống xe, thay cô mở cửa xera Tô Kim Thư nghiêng đầu nhìn, liền thấy Lệ Hữu Tuấn đang ngồi phía sau Cô biết mình phải ngoan ngoãn lên xe, “Cậu chủ Lệ, anh là đang đợi tôi sao?”
Lệ Hữu Tuấn vẫn cúi đầu lật xem tài liệu không thèm ngẩng lên một cái, “Tiện đường.”