Chương 243: Là do anh chưa đủ dốc sức?
Dùng sức lắc lắc đầu, Tô Kim Thư ép buộc mình không nghĩ đên những thứ khác nữa.
Nghiêng đầu, mơ mơ màng màng rửa mặt rồi thay quần áo.
Hôm nay là cuối tuần, buổi sáng không có lớp, nhưng đoàn làm phim bên kia buổi chiều còn có lịch.
Đến khi Tô Kim Thư xuống lầu, cô phát hiện Lệ Hữu Tuấn mặc một bộ âu phục cắt may riêng màu đen, an tĩnh ngồi trên ghế salon, tay đang dùng iPad.
Nghe được tiếng bước chân ở phía sau, anh ngẩng đầu nhìn.
Ánh mắt của anh bình tĩnh mà tĩnh mịch, lại làm cho trái tim Tô Kim Thư nhịn không được một trận cuồng loạn khi trông thấy ánh mắt ấy.
Đặc biệt là khi ánh mắt cô rơi trên đôi môi mỏng của anh.
Càng làm cho cô khống chế không nổi, nghĩ đến những cảnh tượng đêm qua không thể miêu tả rõ được.
Khuôn mặt tươi cười trong nháy mắt thoáng qua một ánh đỏ như nắng chiều.
Cô hốt hoảng mở mắt ra, bước chân nhẹ nhàng như bông, từng bước từng bước một đi tới.
Nhưng mà khi xuống đến nấc thang cuối cùng, dép lê trượt đi, cả người ngã về phía trước.
Lệ Hữu Tuấn tay mắt lanh lẹ, anh nhanh chóng đứng lên, một tay đỡ ở eo của cô.
Cúi đầu nhìn, thanh âm anh dịu dàng: “Có phải tối hôm qua quá mệt nhọc rồi hay không?
Gương mặt xinh đẹp của Tô Kim Thư trong nháy mắt đỏ bừng lên Cô vội vàng vịn lồng ngực của anh đứng lên, khi cả người đã đứng vững vàng, cô nói: “Làm gì có.”
Lệ Hữu Tuấn nhíu mày: “Vậy xem ra là đêm qua anh còn chưa đủ dốc sức sao?”
Gương mặt xinh đẹp của Tô Kim Thư trong nháy mắt nổ một cái đỏ bừng, suýt chút nữa tức đến ngất xỉu: “Anh… Anh đừng có mà nói những lời không biết xấu hổ như vậy với em!”
Trông thấy cô như vậy, Lệ Hữu Tuấn không nhịn được nghĩ đến tối hôm qua dáng vẻ của cô ở trước mặt mình nhiệt tình nở rộ, mê người, xinh đẹp.
Phong tình vạn chủng, khiến cho người khác không cách nào kháng cự.
Ánh mắt chợt lóe sáng, Lệ Hữu Tuấn không tiếp tục trêu cô nữ: “Đi, trước tiên ăn chút gì đó đi, chờ một lúc lại đi với anh đến một chỗ.”
Tô Kim Thư ngồi tại bàn ăn bên trên, một bên uống sữa tươi, một bên tò mò hỏi: “Đi tới chỗ nào vậy ạ?”
Lệ Hữu Tuấn ánh mắt mười phần tĩnh mịch, bên trong tựa như có chút ám mu “Đi thì biết”
Sau khi ăn xong, hai người lên xe, rất nhanh liền chạy ra ngoài Hai mươi phút sau, Tô Kim Thư đột nhiên phát hiện con đường này, tựa hồ vô cùng quen thuộc.
“Con đường này không phải đường đi đến biệt thự nhà họ Tô sao?”
Lệ Hữu Tuấn để tạp chí kinh tế và tài chính xuống: “Rốt cuộc bây giờ mới có phản ứng?
Tô Kim Thư sửng sốt một chút.
Lúc này mới nhớ tới Lệ Hữu Tuấn tại cuộc đấu giá kia đã đem biệt thự nhà họ Tô đưa cho mình.
Rất lâu rồi cô không có trở về, mượn cơ hội này trở về nhìn xem một chút cũng tốt.
Trước kia cô khi về nhà, lúc nào cũng sẽ nhìn thấy Tô Bích Xuân cùng Lư Tuyết Câm.
Hiện tại vừa nghĩ tới không cần gặp lại bọn họ, tâm tình của cô ngược lại là vô cùng vui sướng.
Biệt thự nhà họ Tô.
Trong hoa viên, thợ làm vườn đang tu sửa cành lá.
Thời điểm Tô Kim Thư đẩy cửa vào, một màn trước mắt khiến cho cô lập tức trợn tròn hai mắt: “Trời ạ!”
Rốt cuộc sau khi bình phục lại cảm xúc, cô mới nói đến: “Lầu đó bên trên..”
“Em đi xem một chút đi.”
Lệ Hữu Tuấn nhìn lướt qua đại sảnh.
Hôm qua những đồ vật mà Tô Kim Thư chọn kia, đều đã trải qua sự điều chỉnh và phối hợp của nhà thiết kế nội thất.
Cho nên ở thời điểm này, mới có thể bày.
biện ra trạng thái tốt nhất.
“Vậy em đi trên tầng nhìn một chút”
Đây là nơi mà cô sống từ nhỏ đến lớn, có thể trở về đây, không thể nào ngừng vui vẻ được.
Tô Kim Thư hưng phấn vô cùng đi lên lầu.
Trước đó, sau khi Tô Bích Xuân chuyển về, liền chiếm đoạt gian phòng của cô.
Bây giờ khi đẩy cửa phòng ra, bên trong đã rực rỡ hẳn lên, những đồ vật của Tô Bích Xuân đều bị chuyển đi hết Tô Kim Thư đột nhiên có chút xúc động muốn khóc.
Cô đi tới bệ cửa sổ bên cạnh.
‘Vén màn cửa số lên liền có thể nhìn thấy cách trang trí đặc biệt trong sân mà anh trai với mẹ dành cho cô, có đủ loại hoa trân quý xinh đẹp.
Ngay khi Tô Kim Thư đang chìm đắm ở trong quá khứ, trước mắt đột nhiên lóe lên.
Một khuôn mặt quen thuộc từ vườn hoa bên kia chợt hiện lên.
“Anh trai?”
Gương mặt kia sớm đã in dấu thật sâu, khắc ở trong đầu của cô.
Coi như chỉ có thể nhìn một chút, cô cũng có thể nhận ra, mà lại tuyệt đối sẽ không nhận lầm.
“Anh”
Tô Kim Thư quay người vọt ra khỏi phòng.
Không quan tâm bất kể điều gì mà hướng phía vườn hoa bên kia chạy tới Cô chạy từ cửa hông, thở hồng hộc rồi chạy tiếp đến hoa viên Phát hiện bên trong vậy mà không có một ai, căn bản cũng không có bóng dáng Tô Duy Nam “Làm sao có thể chứ, mình vừa rồi rõ ràng là đã nhìn thấy!”
Tô Kim Thư chưa từ bỏ ý định.
Cô xuyên qua vườn hoa tìm kiếm khắp nơi, rốt cuộc tại phía sau một khóm hoa hồng đang đồng loạt nở rộ, trông thấy một bóng dáng màu đen.
“Anh trai, là anh sao?”
Tô Kim Thư trầm thấp lâm bầm.
Một tay cô kéo nhánh cây trước mặt ra, một tay kéo bóng đen kia lại Cái bóng đen kia rõ ràng bị giật nảy mình, vội vàng xoay người lại.
Tô Kim Thư sững sờ: Không phải anh trai cô, là Tô Bích Xuân.
Tô Bích Xuân giờ phút này gương mặt vô cùng hốt hoảng.
Sau khi nhìn thấy Tô Kim Thư, tròng mắt cô ta đảo lòng vòng, đột nhiên cầm vào tay cô: “Kim Thư, cô rốt cuộc đã đến!”
Tô Kim Thư dùng sức tránh thoát tay của cô ta, chỉ cảm thấy trái tim mình như chìm vào đáy cốc.
Cô làm sao lại ngốc như vậy chứ.
Anh trai hôn mê nhiều năm như vậy, một tháng trước mới được đưa đến nước ngoài trị liệu.
Hiện tại làm sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây được?
“Biệt thự này đã bị Lệ Hữu Tuấn thu mua, cô bây giờ không được phép tiến vào mà lại đến đây. Đó gọi là tự xông vào nhà dân, đây không phải điều dễ hiểu sao?”
Tô Kim Thư lạnh lùng mở miệng: “Tôi khuyên cô khi mà Lệ Hữu Tuấn còn chưa ra đây, hãy tranh thủ thời gian mà rời đi, nếu không thì cũng không có chuyện tốt xảy ra với cô đâu.”
Đối với Tô Bích Xuân, Tô Kim Thư quả thực là không hề có chút thiện cảm nào.
Lạnh lùng ném ra lời này, cô quay người muốn đi, không muốn lại ở chỗ này phí lời với cô ta.
Tô Bích Xuân liền vội vàng tiến lên một bước, chặn đường đi của cô: “Kim Thư, cô nghe tôi nói, kỳ thật lần này tôi không phải tới vì mình”
Tô Kim Thư vô cùng chán ghét mở miệng: “Tránh ra”
“Tô Kim Thư!”
Tô Bích Xuân đột nhiên lên giọng: “Coi như là cô không chịu thừa nhận, nhưng chúng ta vẫn có quan hệ máu mủ, cô vậy mà không thể nghe tôi nói hết lời sao?”
Tô Kim Thư lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta một chút.
Khoanh hai tay trước ngực, nhếch miệng lên mỉa mai cười lạnh: “Vậy cũng được, cô nói cho tôi nghe một chút xem.”
Tô Bích Xuân trong đầu chuyển nhanh chóng, nhớ đến những lời mà Tô Văn Tâm nói với mình trước khi ra khỏi cửa: “Bích Xuân, con nghe cha nói. Tô Kim Thư cùng với mẹ của con bé giống nhau, tâm tư đơn thuần, mà lại rất hiền lành, ăn mềm không ăn cứng”