Chương 612: Ông tổ nhỏ đã quay trở về
“Nhưng mà anh có thể làm gì được đây?
Trong suốt những ngày qua ở bên em, anh thậm chí còn cảm thấy đó chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của mình”
Lâm An Nguyên vừa mang vẻ mặt đầy bất đắc dĩ vừa lên tiếng.
Ngày hôm qua, khi họ đến công viên giải trí để hẹn hò, lúc cậu ta nhìn thấy Mộ Vấn An phấn khởi ngồi trên tàu lượn siêu tốc và phát ra âm thanh la hét vui vẻ, cậu ta thậm chí còn thấy dường như mình đã hoàn toàn bị thu hút rồi.
Ngay khoảnh khắc đó, trong đầu cậu ta cũng bắt đầu xuất hiện ý nghĩ muốn dành cả đời mình sống cùng với người phụ nữ này.
“Vấn An, chúng ta cứ thử một lần này xem được không, bây giờ em theo anh vào trong nhà ăn một bữa cơm tối đi. Nếu như em cảm thấy không thích hợp thì lần sau có thể không tới nữa. Anh nhất định sẽ không ép buộc em”’ Khi Lâm An Nguyên nói những lời này, cậu ta đã thể hiện ra cả thái độ cầu xin.
Hai mắt của cậu ta tràn ngập vẻ mong đợi nhìn Mộ Vấn An.
Mộ Văn An bị ánh mắt không hề che đậy này của cậu ta nhìn chăm chằm khiến da đầu tê dại. Cô ta ngẩng đầu liếc nhìn vào bên trong biệt thự, có thể trông thấy trong căn nhà ấy đang sáng đèn, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng cười nói vui đùa.
Lúc Lâm An Nguyên mở miệng lần nữa, giọng điệu của cậu †a đã thay đổi tới nỗi trở nên cẩn thận từng li từng tí: “Cũng chỉ là một bữa cơm tối thôi mà, có được không?”
Đúng vào thời điểm Mộ Vấn An đang chuẩn bị cau mày từ chối thì tiếng chuông điện thoại của Lâm An Nguyên lại chợt vang lên.
Cậu ta hơi sửng sốt một chút, sau đó mới lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
Có điều, khi nhìn thấy là Lâm Thúy Vân gọi đến, cậu ta lập tức nóng lòng muốn trực tiếp dập máy.
“Cái cô Lâm Thúy Vân này thật là, lần nào cũng phải nhằm vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này để gọi điện tới, đúng là đang muốn bị mắng chửi đây mà!”
Cậu ta vốn dĩ muốn cúp máy, thế nhưng lúc cậu ta vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện ngay ra rằng Mộ Vấn An đang nhìn chằm chằm vào cậu ta với ánh mắt sáng quắc.
Trong chốc lát ấy, cậu ta thấy hơi ngượng ngùng nên cười gượng: “Là chị gái của anh”
Dưới cái nhìn chăm chú của Mộ Vẫn An, cuối cùng cậu ta vẫn là nhấn nút nhận cuộc gọi, đè xuống thật thấp âm lượng của giọng nói bản thân: “Lâm Thúy Vân, rốt cuộc là chị muốn làm cái gì?”
Ở đầu dây bên kia điện thoại, vừa nghe thấy giọng điệu này của cậu ta là tâm trạng của Lâm Thúy Vân lập tức trở nên không vui: “Ơ hay, cái thắng nhóc con này, vẫn còn đang nóng tính quá nhỉ, có phải không?”
Lâm An Nguyên vô thức quay đầu sang n lút liếc nhìn Mộ Vấn An một lần, ¡ nhanh chóng trả lời: “Có chuyện gì thì nói mau đi, có rảm thì cứ đánh đi cho rồi!”
“Mẹ mày kêu tao gọi lên thoại hỏi mày thử, xem tên nhóc khốn kiếp mày có còn trở về ăn cơm tối nữa không đấy!”
Lâm An Nguyên có chút không kiên nhãn: “Được rồi, em biết rồi, em sẽ về ngay đây!”
“Chị cảnh cáo em, thao tác nhanh lên đi.
Hôm nay giáo sư Lục và nam thần của chị đều tới nhà mình. Nếu như em dám để hai người họ ngồi chờ ở đây thì vị thái hậu kia sẽ không dễ dàng tha thứ cho em đâu, cẩn thận bị lột da đót”
Lâm An Nguyên hơi sửng sốt: “Chị nói giáo sư Lục và anh Hữu Tuấn đều đã đến nhà mình sao?”
“Chính xác là thế đấy, bởi vậy tốt hơn hết là em nên xuất hiện ngay tại đây trong vòng năm phút nữa, bằng không thì lo tự mình gánh lấy hậu quả đi!”
Sau khi nói xong lời này, Lâm Thúy Vân trực tiếp cúp điện thoại.
Cô ấy xoay người, đi thẳng về phía bàn ăn rồi ngồi xuống. Cô ấy phát hiện miếng đùi gà lớn ấy vẫn đang nằm yên trong bát của mình, vì thế bèn ném sang cho Lục Mặc Thâm một nụ cười cực kỳ thỏa mãn.
“Thúy Vân, em trai con quay về rồi chứ?”
“Cứ yên tâm đi, thái hậu của con! Nó bảo rằng đang chạy trên đường rồi, chắc chắn trong vòng năm phút sẽ xuất hiện trước mặt mẹ”
Nghe vậy, mẹ Lâm mới hài lòng mà gật đầu. Bà ấy đứng dậy, bắt đầu tiếp đón khách khứa: “Mọi người không cần phải chờ nó đâu, ăn cơm trước, ăn cơm trước đi!”
Bên ngoài biệt thự, Lâm An Nguyên cúp máy rồi cất điện thoại đi.
Cậu ta nhìn biểu cảm của Mộ Vãn An, nhận ra rằng cô ta dường như không có suy nghĩ thay đổi ý định của mình: “Vãn An, nếu như em thật sự không muốn vào, vậy thì anh cũng…”
Lâm An Nguyên vốn dĩ đã định từ bỏ việc thuyết phục cô ta nhưng vào đúng lúc này, Mộ Vãn An lại đột nhiên lên tiếng: “Tôi sẽ vào trong đó cùng anh”
Trong giây lát, đôi mắt của Lâm An Nguyên lập tức bừng sáng lên: “Có thật không?”
Mộ Vãn An cũng chẳng trả lời, mà trực tiếp xoay người đẩy cửa tiến vào.
Sau khi đi được vài bước, cô ta mới phát hiện ra rằng người đứng phía sau vẫn chưa đi theo mình nên cô ta khựng lại và quay đầu nhìn sang: “Không phải anh nói muốn mời tôi ăn cơm sao? Còn đứng ở đó ngẩn người làm gì nữa?”
Hình như tới tận lúc này, Lâm An Nguyên mới tỉnh táo lại. Cậu ta vội vã gật đầu, làm ra dáng vẻ được yêu mến nên lo sợ.
Bên trong nhà, bữa tối đã bắt đầu.
Trên bàn ăn, mẹ Lâm đang tiếp đón, kêu các vị khách của mình dùng bữa.
“Giáo sư Lục, chắc là anh không biết đâu!
Thường ngày ở nhà, thái hậu của chúng tôi rất ít khi vào bếp nấu ăn. Hôm nay, nếu không phải là anh xuất viện thì làm sao mà bà ấy có thể tự mình rửa tay nấu canh như thế này được chứ?”
Lâm Thúy Vân vừa ăn cơm vừa tranh công với Lục Mặc Thâm.
“Vậy sao?”
Lục Mộc Thâm nghe được câu này, khóe miệng hơi cong lên.
Anh ta bưng ly rượu vang đỏ lên, nhìn về phía mẹ Lâm: “Cô à, cháu thật sự cảm thấy rất vinh hạnh”
Mẹ Lâm thấy Lục Mặc Thâm hiểu chuyện như vậy, nụ cười trên khuôn mặt càng thêm tươi rói, khiến đôi mắt cũng cong cong theo.
Bà ấy vội vàng cầm ly rượu vang đỏ lên: “Con bé Thúy Vân này, cứ thích xé chuyện bé ra to! Về sau nếu như con vui vẻ thì cứ đến nhà của chúng ta bất kỳ lúc nào, ngày nào mẹ cũng sẽ làm đồ ăn ngon cho con, bảo đảm mỗi bữa ăn đều sẽ khiến con hài lòng!”
Tại đây, giữa lúc mọi người đang ngồi trên bàn ăn và cùng nhau trò chuyện rất vui vẻ, không còn biết trời đất thì Lâm Thúy Vân đột nhiên phát hiện ra hình như nơi cửa ra vào vang lên tiếng động.
Cô ấy ngẩng đầu lên, liếc nhìn về phía bên đó: “Thái hậu ơi, ông tổ nhỏ của mẹ đã quay trở về rồi.”
Khi ấy, mẹ Lâm đang bận rộn tán gẫu với con rể của mình, còn chẳng thèm nhướng mi lên: “Trở về thì trở về, chẳng lẽ còn muốn mẹ đích thân ra đón nó à! Đã về rôi mà cũng không biết đàng mau mau ngồi xuống mà ăn cơm tối đi.”
Khi mẹ Lâm nói câu này, bà ấy vẫn còn đang thay hai đĩa thức ăn cho Lục Mặc Thâm và Lệ Hữu Tuấn.
Nhưng mà món ăn đó chưa kịp bỏ vào.
trong bát của hai người thì giọng nói đã trực tiếp biến đổi của Lâm Thúy Vân lại vang lên: “Chết tiệt, hình như ông tổ nhỏ nhà mẹ không phải là một mình quay về đâu!”
Sau khi nghe thấy thế, mọi người đều đồn dập đặt đũa trong tay xuống, đồng loạt quay sang nhìn về phía cửa.
Quả nhiên, tức thì trông thấy Lâm An Nguyên đang đi trước một bước, theo sau lưng cậu ta là một cô gái trẻ trung cao gầy và xinh đẹp.
Lâm An Nguyên chào hỏi mọi người rồi quay đầu lại nhìn về phía sau: “Vấn An, mau vào đây đi.”
Mộ Vãn An đang đứng ở trước cửa, cô ta vừa ngước mắt lên là đã nhìn thấy toàn bộ khung cảnh của phòng ăn trước mặt.
Hai người nom có vẻ hơi lớn tuổi kia chắc chắn chính là cha mẹ của Lâm An Nguyên.
Mà ngồi ở chỗ bên phải mẹ Lâm là một người phụ nữ trông khá giống Lâm An Nguyên, nên hẳn là chị gái Lâm Thúy Vân của cậu ta.
Lúc ánh mắt của Mộ Vãn An rơi vào hai người Lệ Hữu Tuấn và Lục Mặc Thâm, cơ thể cô ta dường như có phần mất tự nhiên và trở nên cứng đờ.
Cô ta nhìn hai người họ với ánh mắt không thể tin được, cô ta cũng không biết rằng tất cả những phản ứng nhỏ nhặt này của bản thân đều đã bị Tô Kim Thư quan sát hết.
Đôi mắt của Tô Kim Thư lóe lên, những ý nghĩ trong đầu nhanh chóng xoay chuyển.
Phải biết rằng đối với những người đàn ông xuất sắc, ưu tú như Lục Mặc Thâm và Lệ Hữu Tuấn, chỉ cần là con gái thì sẽ ít nhiều đế lộ ra chút biểu hiện kinh ngạc vì vẻ đẹp tỏa sáng của hai người ngay vào lần đầu tiên nhìn thấy họ.
Nhưng cô gái đang đứng bên cạnh Lâm An Nguyên lại hoàn toàn không hề có bất kỳ chút cảm xúc trập trùng hay chấn động nào.