Chương 163: Đi dỗ vợ yêu
Thành phố Ninh Lâm là một thành phố rất sầm uất, nhất là về giải trí.
Sau khi trở về từ phố Wall, Tô Duy Nam dồn hết tâm huyết vào tập đoàn Tô Thị Lúc ấy, tập đoàn Tô thị cũng có danh tiếng và chỗ đứng nhất định Không ai ở thành phố Ninh Lâm này mà không biết là cậu Tô không chỉ đẹp trai mà còn là một người cưồng và cực kỳ cưng chiều em gái Chính vì có người anh trai luôn yêu thương bao bọc như vậy nên Tô Kim Thư vẫn giữ được sự ngây thơ trong sáng, không vướng bụi trần.
Không khó để đoán được rằng vì cô mà anh trai của cô đã gánh chịu những thứ dơ bẩn gì.
Vậy mà chỉ vì một biến cố lớn mà tất cả đã thay đổi Người mà lúc trước còn là tiểu thư lá ngọc cành vàng, sau đó đã trở thành đứa trẻ bị bỏ rơi.
Thậm chí còn bị chính người cha thân yêu dâng lên giường của đàn ông…
Khi nghĩ tới đây, mắt Lệ Hữu Tuấn lóe lên một tia sáng.
Nếu Tô Duy Nam biết được chuyện này thì không biết sẽ tức giận đến thế nào.
Hai người cứ đứng ôm nhau như vậy. Các bạn vào trang trên hình đọc để chương mình có động lực làm chương mới nhé.
Không biết đã qua bao lâu, cửa thang máy đột nhiên mở ra Sau đó, giọng nói chứa đầy phiền muộn của Tân Tấn Tài vang lên: “Anh hai, anh đang làm gì vậy? Không phải anh đã bảo là để em dẫn chị dâu đi chụp CT rồi mà, sao anh lại lén dẫn chị dâu ra đây để hẹn hò thế Mặt Tô Kim Thư đỏ bừng lên, cô vội buông Lệ Hữu Tuấn rồi giấy ra khỏi vòng tay anh.
Thế nhưng vòng tay Lệ Hữu Tuấn càng siết chặt hơn, không cho phép cô rời khỏi anh.
Sau đó quay sang nhìn Tân Tấn Tài bằng ánh mắt lạnh lẽo: “Ngược cẩu độc thân là cậu đấy, làm sao?”
“Bảo vệ động vật là trách nhiệm của mỗi người, cẩu độc thân thì vẫn là động vật.”
Đợi Tân Tấn Tài đi tới trước mặt, Lệ Hữu Tuấn mới lên: “Cô ấy không cần phải đi chụp CT”
“Ây dà, em biết rồi, đúng là tình yêu diệu kỳ, tình yêu là thần dược chữa bách bệnh.”
Sau khi nghe xong câu đấy, mặt Tô Kim Thư càng đỏ hơn.
Cô dồn sức đẩy tay Lệ Hữu Tuấn ra, thoát khỏi vòng tay anh.
Tân Tấn Tài cười xấu xa trêu chọc: “Chị dâu à, vết thương của chị cũng không có gì đáng ngại, không nặng đâu, không đi chụp CT cũng không sao. Nhưng nếu chị cảm thấy không khỏe hay choáng váng, buồn nôn thì phải đi gặp bác sĩ ngay nhé”
Tô Kim Thư gật đầu.
Tân Tấn Tài đưa thuốc với băng gạc trong tay cho Lệ Hữu Tuất “Anh hai, đây là thuốc chống viêm, phải uống trong ba ngày tới, vết thương thì mỗi ngày thay băng một lần và không được để dính nước…”
Lệ Hữu Tuấn lườm anh ta một cái: “Nói cái này với tôi làm gì?”
“Chị dâu bị thương thì tất nhiên anh phải chăm sóc rồi! Trí nhớ anh tốt như thế, em nói một lần là anh nhớ rồi chứ nhỉ?”
Tô Kim Thư thấy thế thì đưa tay ra: ra thì cậu chỉ cần đưa cho tôi là được.
Nhưng cô còn chưa nói hết câu, Lệ Hữu Tuấn đã đưa tay ra trước giành lấy túi thuốc.
Lệ Hữu Tuấn cầm túi thuốc trên tay nhìn Tô Kim Thư.
Sau đó nhướn mị, rồi ôm lấy cô và bế cô lên.
“ÁP Tô Kim Thư hoảng sợ, ôm chặt lấy cổ anh theo bản năng: “Hữu Tuấn, anh làm gì thế?”
“Về nhà thôi.”
Sau khi lạnh lùng thốt ra ba chữ, anh đi thẳng tới chỗ thang máy.
Tân Tấn Tài đứng phía sau, nhìn thấy cảnh này thì xoa xoa cằm: Đây mới đúng là người đang yêu chứ.
Hồi trước, khi anh hai và Lê Duyệt Tư yêu nhau cũng không tình tứ được như thế.
“Anh hai, nhớ chăm sóc chị dâu thật tốt, em đang chờ uống rượu mừng đó.”
Lệ Hữu Tuấn đi vào trong thang máy quay người lại lườm anh ta: “Nói linh tinh ít thôi.”
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Tô Kim Thư theo Lệ Hữu Tuấn lên xe.
©ô vừa ổn định chỗ ngồi thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cô cúi xuống nhìn màn hình, thì thấy là thông báo tin nhắn.
Tô Kim Thư đang định cầm điện thoại lên để xem tin nhắn thì bị Lệ Hữu Tuấn giành lấy.
Cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy anh đã ném điện thoại của mình ra ghế sau.
“Bị chấn thương đầu thì không được dùng điện thoại.”
Có ai đó giải thích cho cô biết là, bị chấn thương đầu với việc dùng điện thoại có liên quan gì đến nhau không?
Bốn mươi phút sau, chiếc xe Rolls Royce dừng trước cửa biệt thự trên núi Ngự Cảnh.
Lệ Hữu Tuấn xuống xe trước rồi vòng sang bên cửa kia bế cô xuống.
Bây giờ thì Tô Kim Thư không chống đối nữa mà ngoan ngoãn hưởng thụ sự chăm sóc của anh.
Bảo mẫu vừa mới mở cửa thì thấy Lệ Hữu Tuấn đang bế Tô Kim Thư rất tình cảm: “Trời ạ, cô Tô bị sao vậy, sao lại bị thương thế kia?”
Lệ Hữu Tuấn lạnh nhạt nói: “Duy Hưng đã về chưa?”
Anh vừa dứt lời, trong phòng vang lên một thanh âm trong trẻo.
“Cha mẹ đã về rồi ạ!”
Tô Mỹ Chỉ chạy ra.
Khi chuẩn bị nhào vào lòng Lệ Hữu Tuấn, cậu bé thấy anh đang ôm Tô Kim Thư thì hơi ngẩn ra “Cha ơi, sao cha lại bế mẹ vậy?”
Lệ Hữu Tuấn nhìn Tô Mỹ Chỉ: Đôi mắt to tròn đen láy kia trông giống Tô Kim Thư y đúc, nhưng khuôn mặt thì lại rất giống anh.
Sau lưng cô bé là cậu bé Tô Duy Hưng mang vẻ mặt mệt mỏi, khuôn mặt đó giống anh như cùng một khuôn tạc ra.
Cánh tay đang bế Tô Kim Thư của anh bỗng dưng siết chặt lại, anh cảm thấy đúng là trời trêu đùa lòng người.
Rõ ràng là hai đứa trẻ giống anh đến thế, mà anh lại đi làm cái trò xét nghiệm ADN mới nhận ra con của mình.
“Anh sao thế?”
Nhận thấy sự khác thường từ anh, Tô Kim Thư ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Không có gì, vào nhà đã.”
Lệ Hữu Tuấn ổn định lại tâm trạng, dẫn hai đứa trẻ đi vào trong nhà.
“Mẹ ơi, mẹ không sao chứ, mẹ đau ở đâu cứ nói với con, con thổi phù phù cho cái đau bay đi.”
Tô Mỹ Chi đến gần nhón chân lên, cẩn thận thổi vào vết thương của Tô Kim Thư.
Lệ Hữu Tuấn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tô Duy Hưng đang ngồi đờ ra ở ngoài kia, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Lệ Hữu Tuấn hơi trầm ngâm rồi sau đó đi thẳng đến chỗ Tô Duy Hưng.
“Duy Hưng?”
Nghe thấy tiếng gọi, Tô Duy Hưng lười biếng quay đầu lại nói: “Không ở trong kia dỗ vợ yêu của mình đi, ra đây làm gì thế ạ?”