Chương 708
Sắc mặt Lục Mặc Thâm âm u, anh ta đi nhanh đến, gọi tên của Lâm Thúy Vân.
“Lục… Cầm thú…”
Ở trong một góc đen kịt, giọng nói mơ mơ màng màng của Lâm Thúy Vân truyền đến.
Lục Mặc Thâm lần theo giọng nói để, vậy mà lại nhìn thấy Lâm Thúy Vân đang vặn vẹo ở trong khe hẹp trên sân thượng.
Cô ấy còn buồn ngủ, vừa nhìn đã biết vừa nấy trong lúc đợi Lục Mặc Thâm thì mơ mơ.
màng màng ngủ thiếp đi, sau đó không cẩn thận trượt xuống.
Bây giờ nhìn cô ấy kẹt trong khe hở không thể động đậy giống như cái bánh quẩy vậy, đôi chân thẳng tắp vếnh lên giữa không trung.
Lâm Thúy Vân liều mạng quơ hai tay, có lẽ là giật mình tỉnh lại: “Lục cầm thú cứu em, em đang ở chỗ này!
Em bị kẹt rồi!”
Lục Mặc Thâm: “..”
Ánh mắt của anh ta sâu thẳm mà nhìn chằm chằm đôi chân của Lâm Thúy Vân không ngừng trượt trong không khí, vừa nãy cô nhóc ngang ngược này vì đá Hàng Thụy Châu, chắc chắn đã cười toe toét xé ngắn cái váy lễ phục.
Cô nhóc! Có phải gần đây mình quá tốt bụng với cô ấy, cho nên cô ấy càng ngày càng không có nguyên tắc không!
Xem đêm nay anh ta trừng phạt cô ấy như thế nào.
Lục Mặc Thâm đi đến bên cạnh Lâm Thúy Vân, không nói hai lời đã bắt đầu sờ soạng “Này, anh Lục, anh làm cái gì vậy?”
Lâm Thúy Vân thật sự là vừa xấu hổ vừa tức giận: “Lục cầm thú, cho dù anh muốn sàm sỡ em, có thể chờ đến lúc em đứng dậy rồi lại nói không, em bị kẹt như vậy thật sự rất khó chịu!”
“Em còn biết khó chịu, anh cho rằng em sẽ rất hưởng thụ đấy”
“Hưởng thụ cái rắm!”
Lâm Thúy Vân liều mạng giấy dụa, nhưng cô ấy càng giấy dụa thì càng bị siết chặt, cuối cùng cũng không thể cử động được nữa.
“Hưởng thụ em gái anh!”
Lâm Thúy Vân bị kẹt nửa vời, chỉ có thể lộ ra dáng vẻ vô cùng đáng thương: “Giáo sư Lục, chú Lục, ông Lục, cha Lục, van xin anh, có được không?”
Mặc dù biết bản lĩnh của cô nhóc ngang ngược này là lợi hại nhất, cũng không biết vì sao, mỗi một lần thấy dáng vẻ vô cùng đáng thương và tỏ vẻ dễ thương của cô ấy, anh ta vẫn mềm lòng.
Vì vậy Lục Mặc Thâm vừa sàm sỡ vừa uy hiếp: “Vậy anh hỏi em, lần sau còn dám xé váy trước mặt người khác không.”
Lâm Thúy Vân hơi sửng sốt, hình như cũng chưa phục hồi lại tinh thần.
“Xem ra em vẫn đang do dự?”
“Không không, tuyệt đối không, em xin bảo đảm với anh, từ nay trở về sau sẽ không làm ra loại chuyện như vậy nữa!”
Lâm Thúy Vân lắc đầu như trống lắc.
“Vậy em nói cho anh biết, về sau gặp phải người như vậy thì nên làm gì?”
Lâm Thúy Vân nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Em lập tức gọi điện thoại cho người đàn ông của em, để giáo sư Lục nhà em đến cứu em”
Lục Mặc Thâm híp mắt tỏ vẻ nghỉ ngờ: “Thật sự?